CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Chương 1672

 

“Trông tâm trạng của thư ký Lưu không tệ nhỉ, có chuyện tốt gì sao?” Hàn Nhã Thanh thấy từ sau khi thư ký Lưu gặp cô liền cười tươi rói, khóe miệng sắp ngoác tới tận mang tai. Cô từng gặp thư ký Lưu mấy lần, ấn tượng về anh ta cũng rất tốt.

 

Khi đó lúc cô đi gặp thư ký Lưu để giải quyết thủ tục ly hôn của cô với Dương Tầm Chiêu, anh ta còn suy nghĩ đủ điều cho cô, lo lắng chuyện này việc nọ.

 

Huống hồ là bây giờ việc của Hàn thị cũng luôn là thư ký Lưu phụ trách.

 

Cho nên khi thấy thư ký Lưu vui vẻ như vậy, Hàn Nhã Thanh liền không kìm được hỏi một câu, giọng điệu rất tự nhiên như đang tán dóc vậy.

 

“Bà chủ à.” Thư ký Lưu vừa nghe thấy Hàn Nhã Thanh nói như vậy, vẻ tươi cười trên mặt ban nãy lập tức biến mất, ngày sau đó chuyển thành vẻ mặt nhăn nhó: “Chẳng có chuyện vui gì cả, chỉ có chuyện xấu thôi ạ, tôi xui xẻo thật luôn đấy, xui xẻo quá mất thôi.”

 

Hàn Nhã Thanh không nhịn được, khẽ bật cười: “Anh gặp xui xẻo mà còn có thể cười tươi tới như vậy, tố chất tâm lý của anh tốt quá đấy.”

 

Lần đầu tiên cô thấy một người gặp chuyện cực kỳ xui xẻo mà cười tươi đến như vậy, có lúc thư ký Lưu này cũng thật đáng yêu.

 

“Vì nhìn thấy bà chủ nên tôi mới vui mừng tới mức bật cười đó…” Thư ký Lưu hơi do dự nhìn Hàn Nhã Thanh một lát, sau đó lại tiếp tục nói: “Bởi vì chỉ có bà chủ mới có thể cứu được tôi thôi.”

 

“Ơ? Có liên quan gì tới tôi vậy? Anh nói đi rốt cuộc là có chuyện gì, tôi cứu anh thế nào được?” Hàn Nhã Thanh càng cảm thấy kỳ quặc, vốn dĩ cô chỉ tùy tiện hỏi một câu thôi, không ngờ lại liên quan đến cô nữa.

 

“Tổng giám đốc đuổi tôi đi đào giếng ở châu Phi.” Thư ký Lưu thở dài một tiếng, cảm xúc bỗng trở nên sa sút: “Tới châu Phi thì tôi cũng có thể chịu đựng được, nhưng đi châu Phi rồi cũng không biết bao giờ mới có thể quay về. Tôi cũng chẳng còn trẻ trung gì, nên kết hôn từ lâu rồi, trong nhà đã giục tôi vô số lần.

 

Nhưng đến cả cô bạn gái tôi còn chẳng có mà giờ lại phải tới châu Phi, tôi còn tìm bạn gái thế nào được, tôi cũng đâu thể nào lấy một cô vợ châu Phi được.”

 

Hàn Nhã Thanh nghe thư ký Lưu nói như vậy, khóe môi không khỏi cong lên, không phải cô không đồng cảm với anh ta, mà là cô cảm thấy chuyện này rất buồn cười: “Vì sao anh ấy lại đuổi anh tới châu Phi đào giếng thế?”

 

Hàn Nhã Thanh biết rất rõ năng lực của thư ký Lưu như thế nào, anh ta là người đắc lực nhất bên cạnh Dương Tầm Chiêu, ít nhất là đắc lực nhất ở bên thành phố A này.

 

Trước đây thư ký Lưu xử lý rất nhiều việc của Dương thị. Sau khi Hàn thị trở thành của cô, Dương Tầm Chiêu cũng trực tiếp giao Hàn thị cho anh ta xử lý, bây giờ thư ký Lưu còn quản lý công ty MY thay Dương Tầm Chiêu nữa.

 

Rõ ràng là thư ký Lưu làm việc rất tốt, người như vậy mà Dương Tầm Chiêu lại muốn đuổi tới châu Phi để đào giếng ư?

 

Đâu có lý nào như vậy?

 

Khóe môi thư ký Lưu hơi mím lại, cẩn thận nhìn Hàn Nhã Thanh, sau đó nhỏ giọng nói: “Tâm trạng của tổng giám đốc không tốt ạ.”

 

Anh ta cũng không tiện thảo luận chuyện giữa tổng giám đốc và bà chủ, thư ký Lưu càng không muốn nói xấu tổng giám đốc trước mặt cô. Cho nên anh ta chỉ có thể nói chung chung một câu rằng tâm trạng tổng giám đốc không tốt.

 

Thư ký Lưu cảm thấy câu nói này của anh ta chẳng có gì sai cả. Đúng thật là tâm trạng của tổng giám đốc không tốt, hơn nữa còn là cực kì không tốt.

 

Thư ký Lưu nghĩ thầm nếu như bà chủ hỏi anh ta vì sao tâm trạng của tổng giám đốc lại không tốt, anh ta vẫn có thể tiết lộ với cô thêm một chút, cũng để cô chuẩn bị tâm lý trước.

 

“Tâm trạng anh ấy không tốt là đuổi anh đi châu Phi đào giếng luôn à?” Đuôi lông mày Hàn Nhã Thanh hơi nhướng lên, cô không hề hỏi xem vì sao tâm trạng Dương Tầm Chiêu lại không tốt, cô chỉ không ngờ rằng anh lại làm chuyện như vậy.

 

Thư ký Lưu sửng sốt, bỗng chốc thực sự không biết nên trả lời như ra sao, câu hỏi này chẳng dễ trả lời chút nào cả.

 

Lúc này thang máy đã lên tới nơi, cửa tháng máy mở ra, Hàn Nhã Thanh không vội vàng ra khỏi thang máy mà quay về phía thư ký Lưu, nói nửa thật nửa giả: “Hở ra một cái là tổng giám đốc nhà anh lại đuổi anh tới châu Phi, hay là anh theo tôi làm việc đi.”

 

Hàn Nhã Thanh cảm thấy một nhân tài như thư ký Lưu thực sự rất hiếm có, vừa có năng lực lại vừa quyết đoán, hơn nữa còn chịu thương chịu khó, trung thành tận tâm, có đốt đèn lồng đi tìm cũng không dễ tìm được người như vậy.

 

Đương nhiên câu nói này của Hàn Nhã Thanh mang tính chất đùa giỡn là chính. Dù sao thì cô cũng không thể cướp người của Dương Tầm Chiêu trắng trợn vậy được. Chẳng qua là thấy vẻ đau khổ bi thương của thư ký Lưu nên cô mới không đành lòng chút thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi