CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1702

Hàn Nhã Thanh nhích người muốn dậy lại nghe thấy tiếng cười nhẹ bên mình, cô quay đầu nhìn lại thì phát hiện Dương Tầm Chiêu đang nhìn cô trêu tức, mặt cô đột nhiên đỏ bừng. Người này không đi làm ư? Anh đang đợi cô sao?

“Anh?” Hàn Nhã Thanh cảm thấy hơi mệt, thấy Dương Tầm Chiêu cũng ở nhà nên cô dứt khoát nằm xuống, nói: “Hôm nay anh không đi làm sao?”

“Không muốn đi.” Dương Tầm Chiêu dịu dàng cười nói, tối qua anh thật sự rất vui vẻ, cảm giác cả linh hồn lẫn thể xác kết hợp thật sự khiến người khác phải mê mẩn, anh không nỡ rời đi! Huống chỉ đây là lần đầu tiên Hàn Nhã Thanh thổ lộ, sao có thể bỏ mặc cô được?

Hàn Nhã Thanh rầu rĩ, không phải vì không vui mà chỉ đơn giản là vì cô thấy mệt mà thôi. Dương Tầm Chiêu dường như đọc được suy nghĩ trong đầu cô, bèn vươn tay ôm cô vào lòng, dịu dàng xoa bóp eo cô, làm giảm bớt nỗi mệt nhọc.

“Em định xử lý chuyện của Bùi Dật Duy thế nào?” Có thể là vì tối qua được ăn no nên hôm nay Dương Tầm Chiêu vô cùng… dịu dàng? Vẻ mặt anh cũng rất thản nhiên, ôn hòa, thậm chí còn tươi cười nữa. Bỗng chốc Hàn Nhã Thanh nhìn tới ngây ngẩn.

Người đàn ông này trước giờ chưa từng cho cô cảm giác ấy. Trong mắt cô, Dương Tầm Chiêu vẫn luôn là một người độc đoán, lạnh lùng, sự dịu dàng ít ỏi của anh đều đã dành hết cho cô và hai đứa con.

Nhưng sự dịu dàng của giờ phút này khiến người khác quên mất dáng vẻ thật sự của anh là thế nào. Hàn Nhã Thanh đột nhiên cảm thấy một Dương Tầm Chiêu thế này càng khiến người khác phải điên cuồng hơn. Nếu anh có thể giữ nguyên thế này mãi thì tốt, như thế cô sẽ có thể mãi chìm đắm trong dịu dàng của anh! Mặc dù Dương Tầm Chiêu đối xử với cô rất tốt, nhưng… có ai không muốn nhìn ngắm nụ cười nở trên một khuôn mặt đẹp trai tột cùng đâu cơ chứ!

Do bị cám dỗ, nên bỗng chốc đầu óc Hàn Nhã Thanh hơi choáng váng, những lời Dương Tầm Chiêu vừa nói cô cũng không nghe rõ. Dương Tầm Chiêu đang đợi Hàn Nhã Thanh trả lời thì nhìn thấy khuôn mặt mê man của cô, anh bất đắc dĩ xoa đầu cô, nói: “Vừa rồi em có nghe thấy lời anh nói không?”

“…” Hàn Nhã Thanh hơi ngượng ngùng, người đàn ông này thật nguy hiểm mài! Rõ ràng bản thân cô cũng không phải là đồ háo sắc, bình thường cũng không để ý tới những thứ này, nhưng tại sao từ sau khi hai người ở bên nhau cô lại ngày càng mất lý trí như thế? Bây giờ còn đắm chìm trong sắc đẹp, không thèm để ý đến cả chuyện quan trọng!

Hàn Nhã Thanh lên án chính mình một chút rồi mới không tình nguyện lên tiếng: “Vừa rồi em có hơi mất tập trung, anh nói gì thế?”

Dương Tầm Chiêu cũng không bỏ qua cơ hội trêu chọc Hàn Nhã Thanh hiếm có này, huống hồ mới sáng sớm mới ngủ dậy, sao phải quan tâm đến chuyện của người khác? Hai vợ chồng tỉ tê với nhau một chút không hơn sao? Dương Tầm Chiêu ngay lập tức quyết định bỏ mặc Bùi Dật Duy trước đã, anh cố tình dựa sát vào người Hàn Nhã Thanh, nói: “Vừa rồi vì sao em lại mất tập trung? Sao lại không nghe thấy anh nói gì thế hả?”

Thấy vẻ mặt xem trò vui chỉ sợ thiên hạ không loạn của Dương Tầm Chiêu, cô biết ngay Dương Tầm Chiêu đang cố tình, chắc chắn anh đã cảm nhận được cô mất tập trung là do anh. Mặc dù là thế thật nhưng Hàn Nhã Thanh cũng không thể thừa nhận được, cô cố ý trừng mắt lườm Dương Tầm Chiêu, nói: “Em đang nghĩ tới chuyện hôm nay phải tính sổ với ai đó tối qua không hề khách sáo thế nào đây! Hơn nữa sau này, dứt khoát sẽ không thể để anh dễ dàng thực hiện được ý đồ như vậy nữa!” Bởi hai người đều thừa biết là đang trêu nhau, nên Hàn Nhã Thanh làm như dửng dưng không thèm để ý, cũng không sợ Dương Tầm Chiêu sẽ tức giận.

Dương Tầm Chiêu biết Hàn Nhã Thanh đang nghĩ gì, anh không những không tức giận mà còn cố ý hùa theo lời cô: “Hôm qua anh đã rất nhẹ nhàng rồi, nếu không hôm nay em còn có thể dậy sao? Nếu em không tin thì chúng ta tiếp tục đi?”

Hàn Nhã Thanh như bị sét đánh ngang tai! Cô đang tự đào hố chôn mình à? Hơn nữa, người đàn ông này không mệt sao?

Người ta đều nói chuyện này rất hao tổn thể lực cơ mà? Hàn Nhã Thanh nhìn Dương Tầm Chiêu đầy nghi hoặc, hỏi: “Anh vẫn còn sức sao?”

Sắc mặt Dương Tầm Chiêu trầm xuống, người mình thích dùng vẻ mặt đầy nghi ngờ nói thẳng ra lời mờ ám như thế, anh nên làm thế nào đây? Thật muốn trực tiếp ăn sạch cô cho bõ!

“Nếu không thì thử ngay bây giờ xem sao?” Mặt Dương Tầm Chiêu tối sâm, cùng lắm thì hôm nay không đi làm nữa!

Hàn Nhã Thanh vội vàng đáp: “Không cần, em tin!” Sợ Dương Tầm Chiêu lại tiếp tục bám lấy đề tài này không buông nên cô giành nói trước: “Em thấy hơi đói.”

Dương Tầm Chiêu trợn mắt lườm cô. Anh chỉ cần liếc mắt thôi đã có thể hiểu được người phụ nữ này đang toan tính điều gì.

Sao cô không thử nghĩ xem, nếu anh không muốn bỏ qua thì cô có thể bình yên nằm trên giường thế này không? Dương Tầm Chiêu mặc quần áo rồi đi xuống bưng đồ ăn lên cho cô: “Đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, em ăn một chút rồi nghỉ ngơi tiếp đi, có chuyện gì thì để đến chiều rồi hẵng xử lý.”

“Vâng.” Hàn Nhã Thanh cảm thấy người đàn ông này thật chu đáo, cô gật đầu hài lòng. Bữa sáng hôm nay thanh đạm, mùi vị rất ngon, cô rất thích.

“Em đã nghĩ xong sẽ xử lý chuyện của Bùi Dật Duy thế nào chưa?” Dương Tầm Chiêu ngồi bên cạnh nhìn khuôn miệng nhỏ nhắn của Hàn Nhã Thanh đang ăn sáng, lòng tràn đầy yên bình.

“Chuyện của anh ta cơ bản đã đâu vào đấy cả rồi, để xem có thể tranh thủ giảm án được không.” Hàn Nhã Thanh thấy hơi khó chịu, cô hiểu rất rõ Bùi Dật Duy là người như thế nào. Nếu không có chuyện này thì sau này anh ta sẽ sống rất tốt. Hàn Nhã Thanh nghĩ mà thấy áy náy. Nếu không phải vì cô thì có lẽ Bùi Dật Duy sẽ không kích động lên mà giết Bùi Doanh, mọi chuyện cũng sẽ không tới nông nỗi này. Sóng gió trên mạng vẫn không ngừng, Bùi Dật Duy cũng đã không còn cơ hội để giải thích nữa.

Điều quan trọng là anh ta không muốn nói, cô tự ý làm ra quyết định ngược lại thì không hay lắm. Bây giờ Bùi Dật Duy đã không còn mảy may ÿý muốn sống tiếp, đây mới là chuyện quan trọng nhất. Hàn Nhã Thanh đang nghĩ xem, phải làm thế nào mới có thể khiến Bùi Dật Duy chủ động xin giảm án đây?

“Có cần anh giúp đỡ không?” Dương Tầm Chiêu nói. Từ sau khi Hàn Nhã Thanh tỏ tình với mình thì anh đã không còn cảm giác thù địch với Bùi Dật Duy nữa rồi. Anh hiểu rất rõ Hàn Nhã Thanh, nếu không bằng lòng thì dù có giết người phụ nữ này đi chăng nữa, cô cũng sẽ không làm những chuyện mình không muốn. Một khi cô đã nói ra thì chắc chắn đó là suy nghĩ trong lòng cô, cô sẽ không bạc đãi chính mình! Hàn Nhã Thanh nói yêu anh thì chắc chắn là cô yêu anh thật, còn về phân những người khác, anh không cần phải để ý, càng không cần bận tâm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi