CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1704

“Biết rồi, nếu cần giúp đỡ thì nói với anh.”

Dương Tầm Chiêu hoàn toàn không giấu nổi nụ cười. Anh vui vẻ nhìn Hàn Nhã Thanh.

Không biết vì sao anh lại cảm thấy từ sau khi Hàn Nhã Thanh tỏ tình với mình thì cả người anh cứ lâng lâng, luôn cảm thấy không thật lắm. Mà lời Hàn Nhã Thanh nói hôm nay đã cho anh vững lòng, chuyện trước đó không phải hứng thú nhất thời của Hàn Nhã Thanh, cô đã suy nghĩ rất kỹ càng, cũng hiểu rất rõ tình cảm của mình, điều này khiến Dương Tầm Chiêu rất vui vẻ!

“Vậy… em muốn đi gặp Bùi Dật Duy một chút, em muốn anh ta tự xin giảm án.”

Hàn Nhã Thanh nói thẳng, không lấp liếm.

Dương Tầm Chiêu hơi mất vui, nhưng không biết anh nghĩ gì mà lại miễn cưỡng gật đầu, Hàn Nhã Thanh kinh ngạc vô cùng!

Đây là lần đầu tiên họ nói chuyện về người đàn ông khác mà lại thuận lợi như thế! Nếu là trước đây, có khi nào cô muốn đi gặp người đàn ông khác mà không phải dỗ dành anh đâu? Hoặc sau khi quay về sẽ bị giày vò cho tới bến! Hôm nay chỉ mới nói một câu thôi anh đã đồng ý luôn rồi? Vốn dĩ Hàn Nhã Thanh đã chuẩn bị rất nhiều lời lẽ để thuyết phục Dương Tầm Chiêu, xem ra bây giờ không cần dùng tới nữa. Hàn Nhã Thanh nghĩ, lẽ nào lời vừa rồi thật sự có hiệu quả sao? Cũng nhanh quá rồi đó! Hiệu quả tức thì!

“Buổi sáng em nghỉ thêm lúc nữa, buổi chiều mới đi, chắc chắn đến tối sẽ về.”

Mặc dù Dương Tầm Chiêu đã đồng ý, nhưng Hàn Nhã Thanh cũng nghiêm túc nói. Nhân lúc bây giờ đang trong tình trạng tốt, cô nhất định phải gây dựng thêm lòng tin, không thể phung phí chút ít niềm tin Dương Tầm Chiêu vừa dành cho mình được! Trong lòng cô nghĩ, nếu Dương Tầm Chiêu cứ dễ bị thuyết phục như thế này mãi thì tốt biết mấy!

“Được!”

Mắt Dương Tầm Chiêu sáng bừng lên! Trước đây luôn là anh nhắc Hàn Nhã Thanh phải về, lần này cô lại chủ động nói với anh, khác biệt này thật lớn! Dương Tầm Chiêu nghĩ lại, có phải trước đây mình thật sự quá dễ ghen nên mới đẩy Hàn Nhã Thanh ra ngày càng xa không? Bây giờ anh cho cô chút tự do cô đã ngoan ngoãn như thế? Quả nhiên Hàn Nhã Thanh chỉ thích mềm không thích cứng. Dương Tầm Chiêu tự tổng kết lại, nếu để Hàn Nhã Thanh biết được chỉ sợ cô sẽ tức chết mất! Hóa ra suy nghĩ của người này là như thế! Vậy kế hoạch bồi đắp lòng tin của cô phải làm sao?

“Ăn xong rồi.”

Có thể là vì nói chuyện với nhau quá thuận lợi nên tâm trạng Hàn Nhã Thanh cũng tốt theo, Dương Tầm Chiêu bưng khay thức ăn xuống lầu. Hàn Nhã Thanh còn muốn nằm ườn trên giường thêm chút nữa. Cô nghĩ, chuyện của Bùi Dật Duy cũng coi như có chút tiến triển, tối nay cô sẽ đi tìm Liễu Ảnh. Bây giờ cô lại hơi nhớ hai bé con, không biết giờ này chúng thế nào rồi. Hàn Nhã Thanh nghĩ vậy rồi lấy điện thoại gọi cho Đường Vũ Kỳ, một lát sau đầu bên kia đã nghe máy.

“Mẹ.”

Giọng nói ngọt ngào của Đường Vũ Kỳ vọng qua màn hình, tâm trạng Hàn Nhã Thanh cũng tung tăng theo.

“Vũ Kỳ, con ở bên đó có hợp không? Anh con đâu?”

Hàn Nhã Thanh hỏi, xem ra Vũ Kỳ rất ổn, hơn nữa còn rất vui vẻ, cô bé vẫy vẫy tay trước màn hình.

“Con ở bên này rất tốt, ông đối xử với con và anh rất tốt, chuyện gì cũng chiều tụi con cả!”

Đường Vũ Kỳ khoe khoang. Lúc mới đầu, anh trai có cái nhìn phiến diện với ông, nhưng ở chung với nhau hai ngày, họ đã không còn mâu thuẫn gì nữa, thậm chí còn thân thiết với nhau hơn, điều này khiến Vũ Kỳ hơi ghen ty! Đường Vũ Kỳ nghĩ thầm trong lòng nhưng không nói ra, cô bé nói với Hàn Nhã Thanh: “Mẹ ơi, bọn con đang chơi bên ngoài. ông dẫn con và anh đi khu công viên trò chơi!”

“Hả?”

Hàn Nhã Thanh không phản ứng kịp, công viên trò chơi? Vũ Kỳ thì thích đấy, nhưng trước giờ Minh Hạo không có hứng thú với những trò này, vậy mà lại đi cùng? Hứa Nhã Thanh nhịn không được muốn hỏi con mình vì nguyên do gì mà lại đi tới nơi trước kia cậu bé luôn khinh thường!

“Minh Hạo đâu rồi?”

Hàn Nhã Thanh hỏi, cô thật sự rất tò mò, Minh Hạo sẽ không dễ dàng thay đổi, nhất định là có lý do đặc biệt nào đó. Đường Vũ Kỳ xoay camera tới chỗ Đường Minh Hạo, cậu bé đang ngồi một mình trên ghế chơi rubik, trông có vẻ rất thư thái, bên cạnh cậu bé không có ai, không phải nói ông đi chơi cùng chúng sao? Hàn Nhã Thanh nghỉ ngờ tự hỏi.

“Ông đi mua đồ ăn cho Vũ Kỳ và anh rồi ạ, bọn con đang ở đây đợi ông.”

Không đợi Hàn Nhã Thanh hỏi thăm, Đường Vũ Kỳ đã tự nói. Giọng nói của cô bé mang theo chút khoe khoang khiến Hàn Nhã Thanh phải bật cười, xem ra Vũ Kỳ rất thích người ông này, nhưng… “Không phải các con đi tìm chú sao? Sao lại có thêm một người ông rôi?”

“Chú đó chính là ông đấy ạ.”

Đường Vũ Kỳ xoay camera lại, cô bé chậm rãi giải thích với Hàn Nhã Thanh: “Chú mà con nói đã hơn năm mươi tuổi rồi, tuổi của con gái ông cũng tâm tâm tuổi mẹ nên bọn con gọi là ông luôn!”

Hàn Nhã Thanh thật sự muốn gõ đầu Đường Vũ Kỳ. Mắt nhìn người của con bé lệch lạc cỡ nào mới có thể nhìn một ông lão thành một người trẻ tuổi được chứ!

Nhưng nhìn điệu bộ của Đường Vũ Kỳ, chắc cô bé không cảm thấy có vấn đề gì, dường như đó chỉ là một kiểu xưng hô mà thôi. Cũng không còn cách nào, cô bất đắc dĩ nói: “Vậy các con ở đó phải biết nghe lời đấy, mấy ngày nữa mẹ sẽ đón các con.”

Đường Vũ Kỳ vừa nghe đã xị mặt xuống, nói: “Bọn con có thể ở thêm vài ngày nữa không ạ? Anh cũng muốn ở lại đây.”

 

Cô bé nài nỉ, nhân tiện còn kéo cả Đường Minh Hạo theo. Trong lòng cô bé, chuyện mình không giải quyết được cứ giao cho anh là xong, một mình cô bé không thuyết phục được mẹ thì kéo anh theo nhất định sẽ được!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi