CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1724

Mặc Thành không ngờ Hàn Nhã Thanh lại đột ngột nhận lời. Anh ta trầm ngâm mất một lúc. Thật ra anh ta gọi cho cô không phải vì chuyện gặp mặt, mà nguyên nhân chính là do Đường Minh Hạo có hứng thú với Quỷ Vực Chi Thành, muốn đến đó thăm quan.

Nhưng về vấn đề này, dù Đường Minh Hạo rất có chính kiến, rất độc lập thì cũng cần phải được Hàn Nhã Thanh hoặc Dương Tầm Chiêu cho phép. Vậy nên anh ta mới gọi điện cho Hàn Nhã Thanh. Đường Minh Hạo và Đường Vũ Kỳ cũng đang ở bên cạnh, di động đang mở loa. Những lời Hàn Nhã Thanh nói Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo đều nghe được hết, chúng ngạc nhiên nhìn Mặc Thành.

Mặc Thành cảm giác mình đúng là oan Đậu Nga mà, rõ ràng anh ta không hề làm gì, mà sao ánh mắt của hai đứa trẻ lại nhìn anh ta kỳ lạ như vậy chứ? Cứ như anh ta định đập chậu cướp hoa của ba chúng vậy.

Thật ra không hề có chuyện đó đâu. Đừng nói là anh ta sẽ không làm chuyện như vậy, cho dù anh ta thực sự có dũng khí đó thì Đường Thấm Nhi cũng là con gái của ba nuôi, anh ta cũng không dám nói muốn làm là làm ngay. Thật ra, lúc đó anh ta chỉ mời Đường Thấm Nhi ăn một bữa cơm, cố ý nói chuyện mập mờ, chỉ thế mà thôi! Mặc Thành bực bội, anh ta có thể giải thích được không? Có thể giải thích rõ ràng được không? Hoàn toàn không cảm thấy có khả năng đó.

“Thành thiếu chủ?”

Hàn Nhã Thanh không nghe được câu trả lời, nghi ngờ hỏi lại. Đáng lý ra, anh ta là người gọi tới, không có lý nào lại không nghe thấy.

Đường Minh Hạo và Đường Vũ Kỳ không lên tiếng, chỉ nhìn Mặc Thành một cách ăn ý. Mặc Thành cảm giác như mình là chiếc bánh quy kẹp kem, không thể làm gì cả. Anh ta liếc mắt nhìn Đường Minh Hạo, Đường Minh Hạo không hề sợ hãi nhìn lại anh ta. Mặc Thành lại nhìn về phía Đường Vũ Kỳ, Đường Vũ Kỳ kiêu ngạo quay đầu đi. Chờ đến khi Mặc Thành trả lời thì cái tai của cô bé lại dựng lên nghe ngóng.

Mặc Thành không còn cách nào khác, chỉ đành tự mình xông trận. Anh ta hít sâu một hơi, phải nói thế nào để người ta không hiểu lầm đây? Bây giờ Mặc Thành chỉ muốn quay lại quá khứ cho bản thân mình một lời khuyên. Đừng có tùy tiện nói mấy câu mập mờ, bỡn cợt xong không gánh nổi hậu quả là xong đời!

“Cô Đường, là tôi, Mặc Thành.”

Mặc Thành bình tĩnh nói. Giọng anh ta đã không còn ý cười nữa. Đùa đấy à, Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo đang ở bên cạnh, nếu để hai đứa biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì, hai đứa không nghi ngờ mới là lạ đấy! Huống chi, bây giờ Mặc Thành còn đang chờ Đường Vũ Kỳ làm xét nghiệm ADN với Trương Minh Hoàng nữa, nhất định không thể để xảy ra bất trắc.

Giọng điệu lạnh nhạt này khiến Hàn Nhã Thanh rất thoải mái. Lúc trước Mặc Thành luôn nói chuyện có vẻ mờ ám, nhưng anh ta lại không hề có ý muốn trêu chọc cô, khiến cô cảm thấy khó chịu vô cùng. Bây giờ cuối cùng anh ta cũng tỏ thái độ nói chuyện đứng đắn rồi. Giọng nói dễ nghe, từ ngữ thích hợp, khiến cô cảm nhận như một sự hưởng thụ.

“Hôm nay Thành thiếu chủ gọi điện đến là vì chuyện chúng ta gặp mặt lúc trước sao? Tôi đã suy nghĩ nghiêm túc rồi, đúng là gặp mặt một lần vẫn hơn.”

Bây giờ Hàn Nhã Thanh không còn có cảm giác gì về chuyện của Trịnh Hùng nữa. Chuyện của Bùi Dật Duy cũng không liên quan gì đến Trịnh Hùng, cô không nợ ơn nghĩa gì của Mặc Thành cả, cô chỉ để ý đến chuyện công chúa của Quỷ Vực Chi Thành. Cô nghe ra được là Mặc Thành vẫn luôn cảm thấy cô chính là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, mãi không chịu từ bỏ. Hiện tại cô đồng ý gặp Mặc Thành là để nói rõ ràng chuyện này. Cô không phải công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, hy vọng anh ta đừng nhắm mục tiêu vào cô. Huống chi, bây giờ còn có chuyện của Đường Bách Khiêm nữa. Nếu Đường Bách Khiêm dựa vào thế lực của Quỷ Vực Chi Thành thì đến lúc đó sẽ rất rắc rối. Hàn Nhã Thanh là người phòng ngừa chu đáo, cô không muốn sau khi sự việc xảy ra mới lo sửa chữa, chưa chắc đã sửa chữa được là một chuyện, mà lãng phí công sức mình bỏ ra lại là một chuyện khác.

Bây giờ Mặc Thành rất muốn thẳng tay cúp điện thoại! Sao không thể bỏ qua vấn đề này đi chứ? Lúc trước anh ta muốn hẹn gặp mặt Đường Thấm Nhi khó đến thế nào. Bây giờ cô lại đồng ý, đã vậy còn nói thêm mấy câu nữa, chỉ sợ Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo đã hiểu lầm mất rồi, anh ta còn cứu vãn được tình hình nữa không đây? Mặc Thành nhìn Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo với vẻ đáng thương, mấp máy môi không ra tiếng: “Không phải như các cháu nghĩ đâu.”

Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo vừa nhìn là hiểu, không hẹn mà cùng nhau “hừ”

một tiếng. Không ngờ Mặc Thành lại quen mẹ, còn muốn hẹn gặp mẹ, nghĩ ba của hai đứa chết rồi sao? Hơn nữa, với tính cách của mẹ thì nếu không thân quen mẹ chúng sẽ từ chối ngay. Bây giờ mẹ lại đồng ý, chắc chắn là vì Mặc Thành đã nhắc tới không chỉ một lần, không biết người này có ý đồ gì đây!

Đường Minh Hạo và Đường Vũ Kỳ không hề nghĩ theo hướng khác, hai đứa rất tin tưởng tình cảm giữa Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh. Huống chi, bây giờ họ còn có hai bảo bối nhỏ là hai đứa nữa, càng không thể chia tay. Chúng chỉ cảm thấy không thoải mái thôi, cảm thấy có người dòm ngó mẹ của mình, chúng không hề muốn trải nghiệm loại cảm giác chua lè này.

Đường Vũ Kỳ còn suy nghĩ nhiều hơn thế. Vừa biết Mặc Thành quen Hàn Nhã Thanh, cô bé nghĩ ngay tới việc chắc hẳn lúc trước Mặc Thành tìm Hàn Nhã Thanh để làm xét nghiệm ADN, nhưng đã bị từ chối.

Trong thâm tâm, cô bé càng thấy thương Trương Minh Hoàng hơn, càng hy vọng ông chính là ông ngoại của mình!

Mặc Thành không ngờ cuộc gọi này lại làm gia tăng niềm tin của Đường Vũ Kỳ đối với việc xét nghiệm ADN. Vì vậy, sau khi trở về cô bé liền tìm gặp Trương Minh Hoàng, đề nghị làm xét nghiệm ADN.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi