CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1736

Mặc Thành hài lòng, ngồi xuống một bên uống trà, nghe hai đứa trẻ nói chuyện với Trương Minh Hoàng. Đương nhiên, đa số là Vũ Kỳ nói, thỉnh thoảng những người khác tiếp một hai câu, cảm giác bình yên đến lạ.

Trương Minh Hoàng phá lên cười, sao lại cảm thấy Mặc Thành bị ghét bỏ thế nhỉ? Xem ra hôm nay ra ngoài, Mặc Thành không được yêu thích bằng người khác rồi. Ông hài hước nhìn Mặc Thành.

Trương Minh Hoàng phá lên cười, sao lại có cảm giác Mặc Thành bị ghét bỏ thế nhỉ? Xem ra hôm nay ra ngoài không được yêu thích được bằng người khác rồi. Ông hài hước nhìn Mặc Thành, có so sánh mới phát hiện mình không được yêu thích đến thế nào, người vừa mới quen mà Đường Vũ Kỳ còn quý tới vậy.

Trương Minh Hoàng nghĩ tới Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo gọi cô gái gặp lúc sáng là chị, gọi Mặc Thành là chú, không nhịn được mà bật cười. Mặc Thành già thật rồi sao? Còn không phải à! Đã sắp ba mươi rồi, ngay cả bạn gái cũng không có, không chỉ già mà còn ế.

Mặc Thành bĩu môi, được lắm, mọi người đều bắt nạt anh ta, hừ! Làm chuyện tốt không ai khen, lần sau không đưa chúng ra ngoài chơi nữa! Mặc Thành cằn nhằn trong lòng. Đối diện với ánh mắt của Trương Minh Hoàng, hung hăng trừng lại, gì chứ, lại muốn làm gì nữa? Bắt nạt anh ta chỉ có một mình sao? Vũ Kỳ và Minh Hạo là trẻ con, chơi đùa thì thôi đi, sao thân là trưởng bối mà cũng bắt nạt anh ta! Mặc Thành thở phì phò.

Trương Minh Hoàng nhịn không được mà bật cười, haiz, đột nhiên có một cảm giác trong nhà có ba đứa trẻ, Mặc Thành cũng vậy, lớn từng này rồi mà còn đố kỵ với trẻ con. Trong sự than vãn của Trương Minh Hoàng mang theo chút ấm áp, tính cách như vậy lúc nhỏ luôn khiến ông cảm thấy không hề xa lạ với đứa trẻ này, giống như con của chính mình vậy, Mặc Thành như thế này, thật sự rất đáng yêu.

Đường Vũ Kỳ trêu chọc nói: “Chú ơi, chú đang tranh giành tình cảm với Vũ Kỳ sao? Hay là tranh với anh trai? Lẽ nào… là tranh với chị gái kia sao?” Đường Minh Hạo buồn cười, Vũ Kỳ nói chuyện đúng là độc thật đấy, vài ba câu mà thay đổi hoàn toàn hình tượng của Mặc Thành luôn rồi. Tranh giành tình cảm thì thôi đi lại còn tranh với cả trẻ con, còn chút thể diện cũng bị mất sạch rồi đấy.

Cậu bé thầm nghĩ, sau đấy chuyển hướng nhìn Mặc Thành, chỉ thấy Mặc Thành đen mặt, lạnh lùng nhìn Đường Vũ Kỳ. Cô bé nhướng mày không chút sợ hãi, dịch sát vào người Trương Minh Hoàng. Đường Minh Hạo khẽ ho một tiếng, có cần phải chân thật như vậy không? Vẻ mặt không chút e dè, động tác cũng không hề hàm hồ, như vậy là sợ Mặc Thành tới “đánh” cô bé sao? Rõ ràng là chú Mặc Thành cố ý mà.

Cậu bé không ngờ, Đường Vũ Kỳ cũng là cố ý, dựa sát vào người Trương Minh Hoàng mà đắc ý nhướng mày, nhìn Mặc Thành với vẻ thách thức. Đường Minh Hạo tự mình uống nước, lát nữa đừng có tới tìm cậu, cậu không làm gì cả đâu.

Đường Vũ Kỳ thật sự đang khiêu khích. Cô bé cảm thấy chuyện này khá thú vị, chỉ thiếu điều nói với Mặc Thành, cháu có thể dựa vào người ông, được ông khen, chú thì không thể! Hơn nữa, chú còn bị ông ghét bỏ nữa! Nhìn cháu đi nhìn cháu đi, nhìn Vũ Kỳ được yêu thích tới nhường nào đi này!

Mặc Thành đỡ trán, mấy đứa nhỏ bên cạnh mình bị sao vậy, lúc ngoan ngoãn thì là thiên sứ, đến lúc đùa nghịch lại là ác quỷ, có thể chung sống hòa bình được không. Bây giờ anh ta rất muốn hỏi một câu, tính cách của Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo được di truyền từ ai thế? Ba nuôi không hề ác liệt như vậy!

Lẽ nào là Hàn Nhã Thanh? Hay là Dương Tầm Chiêu? Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo mang tới cho anh ta một cảm nhận sâu sắc, rằng không thể trông mặt mà bắt hình dong được đâu! Nhưng Mặc Thành lại quên mất rồi, khuôn mặt anh ta mới có tính lừa gạt nhất, không hề kém hơn Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo chút nào.

Đường Vũ Kỳ cười hi hi, khoe khoang nói: “Chú đừng quên, quần áo trên người Vũ Kỳ đều là chị Lâm Từ chọn, không phải chú chọn, ông không khen chú cũng là điều bình thường.” Cô bé không thèm để ý mà thêm dầu vào lửa, dù sao cũng có người bảo vệ mà!

Mặc Thành mệt lòng, cố ý tức giận nhìn chằm chằm Đường Vũ Kỳ. Đường Vũ Kỳ cười khanh khách.

Trương Minh Hoàng lo uống trà của mình, nhìn họ đùa nghịch. Ông lúc này, có con cái chăm sóc bên cạnh, có hai đứa cháu hầu hạ dưới gối, còn có ai có thể thoải mái hơn ông nữa? Trương Minh Hoàng nhàn nhã nghĩ.

Đường Vũ Kỳ đột nhiên nhớ đến, Lâm Từ bảo cô bé thêm số liên lạc của cô ấy, vậy là bèn lấy tờ giấy ra, nhíu mày nhìn.

“Sao thế?” Trương Minh Hoàng hoài nghi nói, Vũ Kỳ đang do dự gì sao?

“Trang sức trên người cháu là một chị gái tặng, chị ấy cho cháu phương thức liên lạc, cháu đang nghĩ xem nên trực tiếp gọi điện hay là kết bạn face.” Đường Vũ Kỳ do dự, face có cùng số không nhỉ!

“Thôi vậy, cháu gọi điện trước!” Đường Vũ Kỳ lập tức không bối rối nữa, lấy điện thoại ra nhấn số. Trương Minh Hoàng ở bên cạnh nhìn, lần trước cũng vậy, Đường Vũ Kỳ trực tiếp cho ông phương thức liên lạc, lần này… lại trực tiếp liên lạc với người lạ, thật đúng là rộng rãi.

Điện thoại rất nhanh có người bắt máy, giọng nói mang theo ý cười thanh lãnh truyền tới: “Là Vũ Kỳ đáng yêu đó sao?”

“Uầy! Sao chị lại biết thế!” Đường Vũ Kỳ ngạc nhiên cảm thán, cô bé còn chưa nói câu nào mà.

Mặc Thành nghe được giọng nói thanh thúy ấy thì khẽ cười, cho dù sau này không gặp lại, anh ta cũng sẽ không quên giọng nói này. Sự lạnh nhạt kèm theo chút tươi trẻ, cứ luôn cảm thấy mang theo dư vị.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi