CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1744

Dưới sự nhắc nhở của Đường Minh Hạo, Dương Tầm Chiêu đã phái người đến “Thanh Hoan” điều tra, phát hiện Đường Bách Khiêm thực sự đã gặp một người nào đó. Nhưng sau khi điều tra lại phát hiện ra đó chỉ là một người bạn bình thường, tên là Lâm Kỳ.

Tuy anh ta tên là Kỳ, nhưng cuộc sống của anh ta lại chẳng giống cái tên Kỳ một chút nào. Quá khứ của anh ta như một trang giấy, vô cùng đơn giản, không có khúc mắc gì, gia đình không có gì không tốt, không có chuyện gì bị ép buộc đến mức phải bất chấp tất cả.

Anh ta chỉ là một người bình thường đến không thể bình thường hơn. Người này và Đường Bách Khiêm cũng đã có nhiều năm không liên lạc gì. Nếu nói có điều gì đặc biệt thì có lẽ là vào thời điểm đặc biệt này mà hai người họ lại gặp nhau mà thôi.

“Thanh Hoan” là một nhà hàng bình thường, dù biết người chủ sau lưng nó là Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành thì sau khi điều tra cũng không có gì chuyện gì khác biệt. Đây chỉ là một nhà hàng, nghe nói đồ ăn rất ngon, và… chỉ vậy thôi. Nơi này không tồn tại bất kỳ tin tức điều tra nào, là nơi thích hợp để thực hiện âm mưu bí mật.

Quá nhiều sự trùng hợp gặp nhau thì sẽ không còn là trùng hợp nữa. Dù là Hàn Nhã Thanh hay Dương Tầm Chiêu thì họ đều có suy nghĩ như vậy. Cho nên bây giờ hai người đều cảm thấy dường như sự việc đã thay đổi rồi.

“Thỏ khôn đào sẵn ba hang, có lẽ Đường Bách Khiêm này đã sớm chuẩn bị xong rồi.” Hàn Nhã Thanh nói, biết càng nhiều chuyện thì cô càng không có thiện cảm với Đường Bách Khiêm.

Lúc trước, trong chuyện của Bùi Dật Duy, việc Đường Bách Khiêm không có hành động gì sau đó đã khiến cô không khỏi nghi ngờ liệu có phải chuyện đó thực sự không phải do Đường Bách Khiêm làm, mà chỉ là đúng lúc bị một vài phóng viên vô lương tâm phát hiện ra nên họ mới dùng chuyện đó để tung tin giật gân hay không?

Nhưng Hàn Nhã Thanh không dám thả lỏng, kế hoạch trước đó của Đường Bách Khiêm như một con rắn độc quấn lấy cô, khiến cho cô không hề dám nơi lỏng trước khi khống chế được anh ta.

“Đường Bách Khiêm không đáng sợ, chỉ có điều vì anh ta vẫn luôn ẩn náu nên chúng ta cũng không tiện ra tay, cứ chờ đợi anh ta ra tay, rồi lại sợ anh ta sẽ làm ra chuyện rồ dại gì đó.”

Dương Tầm Chiêu ôm Hàn Nhã Thanh nói chuyện, cái tay cũng không ngừng làm chuyện mờ ám. Anh đang suy nghĩ, có nên khiến cho Đường Bách Khiêm phải ra tay hay không.

Nhưng mục đích của Đường Bách Khiêm là Hàn Nhã Thanh, nên anh tuyệt đối sẽ không để cô đi làm việc này. Vậy thì còn có thứ gì có thể khiến Đường Bách Khiêm quan tâm đây?

Dương Tầm Chiêu không e ngại bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì, nhưng bây giờ anh đã có điểm yếu rồi, anh hiểu điều này rõ ràng hơn ai hết.

Cho nên anh vẫn luôn rất cẩn thận về việc của Hàn Nhã Thanh. Đường Bách Khiêm này, không thể phủ nhận là anh ta rất có năng lực.

Vì vậy, Dương Tầm Chiêu thực sự sợ anh ta sẽ bất chấp mọi cách thức hủy diệt để có được Hàn Nhã Thanh. Khi đó, cho dù đã có chuẩn bị sẵn thì sợ là họ vẫn sẽ bị đánh vào chỗ sơ hở.

Hàn Nhã Thanh vỗ vào tay Dương Tầm Chiêu. Cái người này lúc nào cũng không đàng hoàng, rõ ràng đang thảo luận chuyện quan trọng như vậy mà anh vẫn còn phân tâm được.

Dương Tầm Chiêu hơi ghen. Vì sao cứ đến lúc thảo luận chuyện của Đường Bách Khiêm thì anh lại phải đàng hoàng chứ?

Hàn Nhã Thanh là người phụ nữ của anh, anh tranh thủ sờ soạng một chút cũng là chuyện bình thường thôi mà. Anh “hừ” nhẹ một tiếng, bàn tay lần mò lên phía trước bầu ngực ấm áp của Hàn Nhã Thanh, nhéo một cái thật mạnh.

Hàn Nhã Thanh vô thức thở nhẹ một hơi, trừng mắt với Dương Tầm Chiêu. Anh nhướng mày, không hề thấy áy náy.

Giờ phút này, sự tương phản giữa khuôn mặt đầy vẻ xuân sắc cũng ánh mắt lạnh lùng của Hàn Nhã Thanh đã khơi dậy cảm giác của Dương Tầm Chiêu mất rồi. Trong lòng anh lại càng bất mãn hơn, buổi tối được ôm người đẹp trong ngực mà lại không làm gì thì quá đáng tiếc!

Anh sáp lại gần Hàn Nhã Thanh, thổi một hơi vào tai cô, cố ý hạ thấp giọng nói: “Nhã Thanh, em thực sự muốn thảo luận về người đàn ông khác với anh giữa đêm thế này sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi