CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1774

Cô nhìn thẳng vào Lâm Từ: “Cô muốn Vũ Kỳ làm người mẫu cho VG sao? Qua bên đó ký hợp đồng phát triển lâu dài à?”

Lâm Từ chợt bật cười: “Lúc ấy tôi đã nói với Vũ Kỳ rồi, cô bé có thể lựa chọn ký kết với VG hay chọn làm người mẫu độc quyền cho tôi đều được. Tôi chỉ đơn thuần là thích Vũ Kỳ mà thôi, hơn nữa cô bé có thể chế ngự bất cứ phong cách nào.”

“Nhưng…” Lâm Từ chợt đổi giọng, Hàn Nhã Thanh ngờ vực nhìn cô ấy. Lâm Từ than nhẹ một tiếng, giọng nói thoáng hụt hẫng: “Lúc trước tôi cảm thấy Vũ Kỳ sẽ đi là vì không suy nghĩ đến thân phận của cô bé.

Đối với đa số người, ngay cả các gia đình quyền quý cũng đều rất tình nguyện lựa chọn VG. Nhưng Vũ Kỳ là con gái của nhà họ Dương, cũng là… cháu ngoại nhà họ Đường phải không? Có lẽ gia đình cô sẽ không chấp nhận.”

Lâm Từ không biết nên xưng hô thế nào cho phải, chỉ đơn giản nói ra ý nghĩ trong lòng mình. Với xuất thân của mình, Đường Vũ Kỳ không có quá nhiều khao khát với VG, vậy nên, phụ thuộc chủ yếu vào sở thích cá nhân của bé.

Dương Tầm Chiêu đồng ý cách nói này, con gái của anh muốn gì làm nấy, dù là VG, cô bé cũng không nhất định sẽ làm. Đúng là VG rất lớn mạnh, nhưng còn chưa đến mức có thể uy hiếp được anh. Với Dương Tầm Chiêu mà nói, ý nguyện của Đường Vũ Kỳ quan trọng hơn.

Lâm Từ không chút che giấu niềm yêu thích với Đường Vũ Kỳ, khiến Hàn Nhã Thanh không nhịn được mà nhìn sang phía Đường Minh Hạo. Hai đứa nhỏ cùng gặp Lâm Từ nhưng lại nhận được sự đối xử hoàn toàn khác biệt. Lâm Từ vừa lên tiếng là có thể nghe ra cô ấy thiên vị Đường Vũ Kỳ rõ ràng. Trong mắt Lâm Từ, Vũ Kỳ như đứa bé cô ấy quen biết đã lâu, còn Đường Minh Hạo thì chỉ vừa mới quen mà thôi. Hàn Nhã Thanh cũng không rõ sao lại vậy.

Đường Minh Hạo rất bình tĩnh, không nhìn ra cậu bé vui hay buồn, cứ như hoàn toàn thờ ơ với chuyện này vậy. Hàn Nhã Thanh cảm thấy hơi đau lòng. Từ trước tới giờ chưa từng có ai thể hiện sự yêu thích với hai đứa nhỏ hoàn toàn trái ngược như vậy. Minh Hạo chưa trải qua chuyện này bao giờ, không biết cậu bé sẽ cảm nhận về Lâm Từ thế nào?

Nhưng Hàn Nhã Thanh tin, Đường Minh Hạo có thể điều chỉnh tốt cảm xúc của mình. Dù sao Lâm Từ cũng chỉ là người ngoài, người trong nhà đối xử tốt với Vũ Kỳ và Minh Hạo ngang nhau là được rồi.

“Vũ Kỳ thích lắm, con bé muốn đi làm người mẫu. Tôi không có yêu cầu gì nhiều, chỉ hi vọng cô đối xử tốt với Vũ Kỳ.” Hàn Nhã Thanh nói. Một khi Đường Vũ Kỳ chịu ấm ức, cho dù đối phương là ai thì cả Dương Tầm Chiêu và nhà họ Đường cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua, vậy nên, Hàn Nhã Thanh cũng không quá lo lắng. Nhưng cô vẫn cần nói trước với Lâm Từ, xem như lời chào hỏi.

Lâm Từ gật đầu: “Điều này thì cô yên tâm, tôi có được quyền lực tuyệt đối ở VG, có thể tự mình quyết định chuyện của Đường Vũ Kỳ. Chỉ cần Vũ Kỳ không muốn, tôi sẽ không ép cô bé.”

Lâm Từ cho người ta cảm giác không ai sánh nổi, ngay cả bộ đồ màu đỏ của cô ấy cũng tỏa ra phong thái sát phạt, ngạo nghễ.

“Mặc Từ?” Dương Tầm Chiêu lên tiếng, tuy là câu hỏi nhưng lại mang ý khẳng định Lâm Từ nhướng mày: “Tôi là Lâm Từ, nhưng cũng là Mặc Từ, chính là nhà họ Mặc mà anh nói. Nhưng tôi chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện nhà họ Mặc, cũng không quản chuyện của VG.” Cô ấy không thích những thứ phức tạp, chỉ thích thoải mái tùy ý, cũng rất ít khi xảy ra chuyện gì. Có điều, tuy cô ấy mặc kệ tất thảy, nhưng nếu đã dẫn dắt Đường Vũ Kỳ theo thì nhất định sẽ để ý cẩn thận, hơn nữa… người trong nhà cũng thế.

“Chị Lâm Từ, bên chỗ chị không cần bé trai làm người mẫu à? Sao không tìm em?” Lần đầu tiên bị người ta hoàn toàn ngó lơ như vậy, Đường Minh Hạo hơi không cam lòng. Hơn nữa, thái độ của Lâm Từ với cậu không phải là không thân thiện, mà là… rất kỳ quái. Chỉ cần cậu lên tiếng, Lâm Từ chắc chắn sẽ tôn trọng, nhưng nếu cậu không nói lời nào thì Lâm Từ sẽ hoàn toàn bỏ qua, làm cho cậu thấy không quen.

“Bởi vì em chắc chắn sẽ không đến.” Lâm Từ khẳng định. Đường Minh Hạo khác với Đường Vũ Kỳ, cậu bé có yêu cầu nghiêm khắc với chính mình, hơn nữa cũng có mục tiêu chính xác. Người như vậy sẽ không dễ dàng dao động, Lâm Từ cũng chưa từng có ý nghĩ này trong đầu.

Đường Minh Hạo im lặng, cậu bé không ngờ Lâm Từ sẽ trả lời dứt khoát và khẳng định như vậy. Đúng thế, cho dù Lâm Từ có nhắc tới, cậu cũng sẽ lập tức từ chối. Nhưng vì lý do này mà không hỏi đến cậu luôn khiến cho cậu khó chịu trong lòng.

Lâm Từ nghiêm túc nhìn về phía Đường Minh Hạo, bình tĩnh nói: “Em khác với Vũ Kỳ. Vũ Kỳ là người chị muốn lôi kéo, chị muốn em ấy làm người mẫu cho chị, mà chị cũng có cơ hội này. Còn em, lại là người hoàn toàn không có khả năng. Cho nên, không phải chị không thích em, mà chỉ là nghiêng về Vũ Kỳ hơn một chút thôi. Đối với chị mà nói, em chỉ là một đứa trẻ đáng yêu, không phải người có thể trở thành người mẫu cho chị tạo hình như Vũ Kỳ. Chị không muốn lãng phí quá nhiều tâm tư và công sức trên người em.”

Đường Minh Hạo kinh ngạc nhìn Lâm Từ, cậu bé chưa từng gặp người nào như vậy. Đây vừa là giải thích vừa là từ chối đúng không? Không phải không thích, mà là không quá thích thôi? Không thích hợp?

Lãng phí tâm tư và công sức không được đền đáp nên không để ý đến cậu à? Đường Minh Hạo suy ngẫm về sự khác biệt này, dù không hiểu nhưng trong thâm tâm cũng không còn khúc mắc nữa. Theo cậu nghĩ thì việc này cũng như đầu tư vậy. Đối với Lâm Từ thì đầu tư cho Đường Vũ Kỳ có thể nhận được nhiều lãi hơn, còn đầu tư cho cậu sẽ không có lãi. Đường Minh Hạo chấp nhận kết quả này, cũng chấp nhận thái độ của Lâm Từ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi