CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1780

Tư Đồ Không tức giận, dò xét sắc mặt Liễu Ảnh, suy đoán người trong nhà Liễu Ảnh. Lẽ nào! Liễu Ảnh cố tình tìm một người đàn ông vào nhà để khiến anh ta khó chịu? Không, không thể nào. Nếu vậy thì Liễu Ảnh sẽ trực tiếp mở cửa chứ không phải đóng cửa lại, hay là… Liễu Ảnh quan tâm người đó, cho nên mới không muốn để họ gặp nhau?

Tư Đồ Không càng nghĩ càng thấy quá quắt, nhưng trong lòng vẫn luôn tự nói với chính mình, đừng nghĩ nhiều, đừng nghĩ nhiều, ngày hôm đó khi Liễu Ảnh đón người, rõ ràng không phải người đàn ông khác, anh ta không cần nghĩ nhiều. Hơn nữa, nếu Liễu Ảnh là người sa đọa như vậy thì cũng không đáng để anh ta thích. Anh ta khiến bản thân bình tĩnh lại, vậy nhưng, lúc mở miệng lại thẳng thừng hỏi: “Người trong nhà là ai?” Quả nhiên, vẫn là không thể không để ý, thậm chí còn vô cùng để ý, không nói không chịu được.

“Có liên quan gì tới anh?” Liễu Ảnh hỏi ngược lại, sao nào, chặn ở cửa nhà cô, hỏi tình hình trong nhà cô mà còn ra vẻ thản nhiên như vậy, anh ta nghĩ mình là ai chứ?

“Mấy ngày nay em không ra ngoài, chính là vì ở bên người đó?” Tư Đồ Không tức điên lên, Liễu Ảnh luôn rất dễ dàng chọc vào cảm xúc anh ta, mà thái độ không chút để ý nào của cô là thứ anh ta ghét nhất, tức giận nhất. Nếu để ý một người thì nhất định sẽ không có thái độ bâng quơ, hờ hững như vậy, dù anh ta nói gì, làm gì cũng sẽ chạm tới cảm xúc của cô, chỉ có khi nhắc tới người cô thích mới có thể khiến tâm trạng cô mất kiểm soát, mà lúc này, chỉ có hai người họ, cuộc nói chuyện không liên quan tới người khác, thái độ của Liễu Ảnh với anh ta chỉ qua loa lấy lệ.

“Đương nhiên, nếu không thì sao tôi lại ở nhà mãi? Liễu Ảnh nói thẳng, mặc dù bây giờ cô vẫn không có tâm trạng ra ngoài, nhưng có thể ở nhà với mẹ thì cô cũng chẳng muốn ra ngoài. Mấy ngày nay mẹ luôn nhắc tới chuyện hồi nhỏ, khiến tâm trạng cô tốt lên không ít. Mà mỗi bữa ăn hằng ngày, mẹ luôn nấu những món khác nhau cho cô, Liễu Ảnh cảm thấy, mình sắp được nuôi béo lên mất rồi, cuộc sống thoải mái này khiến con người trở nên lười biếng, chẳng muốn đi đâu cả. Nếu không phải Tư Đồ Không tới thì cô hoàn toàn không nghĩ tới việc mình đã mấy ngày không ra ngoài.

Tư Đồ Không tức giận đến mức muốn bốc hỏa, sao Liễu Ảnh có thể thản nhiên nói ra những lời thế?

Không ra ngoài, không phải vì tránh anh ta mà là vì ở trong nhà với người kia, vậy họ ở trong nhà cả ngày làm gì? Hai người, ở trong nhà mấy ngày liên tiếp, có thể làm chuyện gì? Tư Đồ Không không kìm được mà muốn hỏi Liễu Ảnh, có phải cô thật sự không để ý tới anh ta, một chút ít cũng không có hay sao? Nếu không sao có thể chọc giận anh ta như vậy, không nghĩ tới cảm xúc của anh ta chút nào chứ?

“Em để ý tới người trong nhà đến vậy sao?” Giọng Tư Đồ Không lạnh lùng nhưng lại có cảm giác bi thương, anh ta thà rằng Liễu Ảnh không ra ngoài vì tránh anh ra, cũng không muốn Liễu Ảnh không ra ngoài là vì ở bên người khác, dù người đó có là ai đi nữa!

“Đúng, tôi rất để ý, vì người đó, tôi có thể không cần gì cả!” Liễu Ảnh không chút nhún nhường, người trong nhà là mẹ của cô, là người sinh ra và nuôi dưỡng cô, là người mà cả đời này cô không thể nào buông bỏ.

Tư Đồ Không nhìn Liễu Ảnh, ánh mắt cô lạnh nhạt, vẻ mặt nghiêm túc, dáng vẻ không có chút tức giận nào, người trong phòng đối với Liễu Ảnh, đúng là rất quan trọng. Quan trọng đến mức, Liễu Ảnh có thể vì người đó mà không cần gì cả? Ngay cả tính mạng cũng không cần sao?

Tư Đồ Không chợt nhớ tới ngày đó, Liễu Ảnh hỏi anh ta, làm sao để chứng minh rằng anh ta yêu cô? Bởi vì… Liễu Ảnh có thể hy sinh tính mạng vì người đó, thế nên mới hỏi anh ta? Mỉa mai như vậy sao?

“Liễu Ảnh, lúc trước anh từng nói, đừng để anh biết bên cạnh em có người đàn ông khác, anh sẽ không nhịn được mà muốn giết người đâu.” Tư Đồ Không âm trầm nhìn Liễu Ảnh. Liễu Ảnh không được phép quên lời anh ta từng nói, huống hồ lời nói này còn quan trọng như vậy, hay là… Liễu Ảnh tình nguyện chết cùng người đó? Trái tim Tư Đồ Không không khỏi thắt lại, Liễu Ảnh sẽ trả lời thế nào đây?

Nếu thật sự có người như vậy, người mà Liễu Ảnh nguyện chết cùng, Tư Đồ Không không biết bản thân sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì nữa. Anh ta ghen tị tới phát điên, muốn lập tức tìm ra người đó, đâm hàng ngàn nhát dao vào anh ta trước mặt Liễu Ảnh. Nhưng anh ta lại hy vọng không có người này, bởi vì Liễu Ảnh không phải nói suông, nếu anh ta dám làm tổn thương người đó, Liễu Ảnh sẽ không bỏ qua, người cuối cùng chịu giày vò vẫn chỉ có anh ta và Liễu Ảnh, Tư Đồ Không không muốn xảy ra chuyện như vậy.

Liễu Ảnh cười khẩy: “Tôi không ngờ tổng giám đốc Tư Đồ còn có thói quen giết người đấy. À, không phải, tổng giám đốc Tư Đồ vốn có thói quen như vậy mà, có điều là mượn đao giết người.” Liễu Ảnh như gằn từng chữ, nhìn chằm chằm Tư Đồ Không. Tư Đồ Không chưa từng có cái quyền được tới hỏi người bên cạnh cô, giữa họ không có bất kỳ quan hệ gì cả.

Còn về người đàn ông khác, dù có hay không cũng đều không tới lượt Tư Đồ Không có thể hỏi, cô cũng không cần anh ta hỏi đến.

Tư Đồ Không cảm giác trái tim mình đau nhói, anh ta không ngờ Liễu Ảnh lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, tàn nhẫn như vậy, một câu nói đâm thằng vào đáy lòng người khác, máu tươi đầm đìa… Liễu Ảnh đang nói tới chuyện của ba cô, cô đang hận anh ta hại chết ba cô, mà tội danh này, anh ta mãi mãi không thể nào thoát được.

“Ngoại trừ chuyện này ra, giữa chúng ta không còn gì đáng nói nữa sao?” Tư Đồ Không vẫn không từ bỏ ý định, kiên trì nói.

Liễu Ảnh không nói gì, cô đã sắp rời đi rồi, hà tất phải nói nhiều với Tư Đồ Không làm gì?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi