CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1788

Mẹ Liễu nhìn Liễu Ảnh cố ý đùa cho bà vui vẻ nên cũng cười theo: “Đồ ngốc, mẹ ấy mà, không quan tâm cái gì cả, chỉ cần Liễu Ảnh của mẹ sống tốt là được. Còn những chuyện khác mẹ đều không quan tâm.

Bây giờ khó khăn lắm hai chúng ta mới có thể rời đi, mẹ nghĩ nên đi càng sớm càng tốt, sau đó cả gia đình chúng ta sẽ sống cùng với nhau, mỗi ngày đều vui vẻ, tốt biết bao nhiêu! Mẹ không có tâm nguyện gì, chỉ cần con của mẹ sống tốt, mạnh khỏe lớn lên, có thể vui vẻ mỗi ngày, không cần có quá nhiều chuyện phiền lòng, vậy là mẹ đã thỏa lòng rồi.”

Mẹ Liễu cố ý nói nhẹ nhàng, đáng tiếc là Liễu Ảnh không có được những thứ này. Sau khi xảy ra chuyện, một mình Liễu Ảnh phải chịu quá nhiều áp lực, thành ra bây giờ Liễu Ảnh với Tư Đồ Không mới dây dưa sâu đậm như vậy.

Mà đáy lòng Liễu Ảnh, toàn là vết sẹo, có to, có nhỏ, có rõ ràng, có giấu kín, mẹ Liễu không tưởng tượng nổi có bao nhiêu. Mà vết sẹo sâu nhất, là vết mà Tư Đồ Không chém xuống ngay từ lúc bắt đầu, để cho tất cả sự bù đắp sau đó của Liễu Ảnh bị rạch ra ngay lúc biết được chân tướng. Những vết thương vốn đã kết vảy kia, thoáng chốc bị rạch ra, máu tươi đầm đìa. Liễu Ảnh cố gắng chịu đựng vượt qua nó, cho nên Liễu Ảnh bây giờ, thực ra không hề mạnh mẽ như bọn họ nhìn thấy, cô chỉ đang kiên trì dựa vào nghị lực thôi. Cô muốn đưa mẹ cô rời đi, muốn người nhà của cô an toàn, sự kiên trì nơi đáy lòng của cô là những điều này. Cô vẫn luôn cố gắng làm những điều này, cho nên cô không cho phép bản thân gục ngã, nhưng bây giờ… nếu Liễu Ảnh đã làm được rồi thì sao? Vậy thì, còn có gì ảnh hưởng tới cô nữa? Có khi nào vào một thời điểm nào đó, Liễu Ảnh hoàn toàn không kiên trì nổi nữa, bỗng chốc buông bỏ thì sao?

Mẹ Liễu không dám tưởng tượng tới cảnh tình huống đó xảy ra.

Trái tim của Liễu Ảnh đã bị thương chằng chịt, giống như một tòa cao ốc đang lung lay sắp đổ, cô không biết có thể tiếp tục kiên trì đến lúc nào. Mẹ Liễu kiên quyết muốn dẫn Liễu Ảnh đi, bà không muốn để Tư Đồ Không gây ảnh hưởng đến Liễu Ảnh, càng không muốn để cho Tư Đồ Không khơi gợi tình cảm trong tim Liễu Ảnh. Đến lúc đó, nhất định Liễu Ảnh sẽ không chịu nổi sức ép từ hai phía.

Thậm chí mẹ Liễu còn nghĩ rằng, sắp xếp như vậy mà còn không được thì nếu như sau này, tình cảm của Liễu Ảnh dành cho Tư Đồ Không càng sâu đậm, mà Liễu Ảnh có thể tiếp nhận việc bên Tư Đồ Không, thì bà cũng sẽ đồng ý vậy. Liễu Ảnh tự đày đọa bản thân quá đủ rồi, bà sẽ không đi giày vò người khác, ngay cả với Tư Đồ Không, bà cũng chưa từng nghĩ đến chuyện giày vò anh ta, mà từ trong thâm tâm, bà vẫn luôn tự giày vò chính mình.

Liễu Ảnh nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của mẹ Liễu, trong lòng cảm thấy hối hận rất nhiều, cô vẫn luôn để cho mẹ phải lo lắng cho cô. Đối với mẹ Liễu, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Chuyện mà Tư Đồ Không làm năm năm trước vẫn luôn là rào cản trong lòng mẹ cô. Bà rất sợ chuyện đó lại xảy ra lần nữa, nên mới nhất định muốn rời đi. Liễu Ảnh dựa vào lòng mẹ, nói: “Mẹ, chúng ta đi khỏi đây nhé! Con cũng muốn đi khỏi đây rồi. Sau đó, chúng ta cùng nhau đi du lịch, đi chơi khắp nơi có được không?”

Giọng điệu làm nũng của con gái khiến trái tim của mẹ Liễu nhẹ nhõm đi phần nào. Đúng vậy, bà không cần quá căng thẳng, bây giờ Liễu Ảnh vẫn chưa phát hiện ra điều gì, tại sao bà phải tạo thêm áp lực cho cô? Để cô quên đi chuyện này có phải là tốt hơn không? Trên đời này, vẫn còn biết bao điều thú vị, còn biết bao nơi đáng đến, chỉ cần Liễu Ảnh luôn vui vẻ, thì những chuyện phiền lòng kia, bà sẽ không nghĩ đến nữa, cũng sẽ không nghĩ đến Tư Đồ Không. Theo thời gian, những thứ tình cảm đó sẽ thực sự bị chôn vùi. Ít nhất, cũng sẽ không dễ dàng gây ảnh hưởng đến con gái bà nữa.

Sau khi mẹ Liễu nghĩ theo hướng như vậy, tâm trạng của bà cũng đã bớt căng thẳng hơn. Bà luôn muốn làm một tấm gương tốt cho Liễu Ảnh, ngày nào cũng sống thật vui vẻ , hạnh phúc, dẫn theo Liễu Ảnh cùng hưởng thụ cuộc sống.

Vậy là, mẹ Liễu lấy điện thoại ra, lướt tìm vé máy bay ngay trước mặt Liễu Ảnh. Vậy nhưng, mẹ Liễu không tìm vé máy bay về nhà mà lại đặt vé đến nơi khác.

“Lhasa?” Liễu Ảnh ngạc nhìn mẹ: “Mẹ ơi, chúng ta không về nhà sao?”

“Thế giới này rộng lớn như thế, chúng ta cùng nhau đi xem thử thôi!” Mẹ Liễu tinh nghịch nói. Bà muốn dẫn Liễu Ảnh đi giải tỏa tâm trạng. Thành phố Lhasa chính là điểm đến đầu tiên của họ. Bà nghĩ, không khí ở nơi này chắc chắn có thể khiến cho Liễu Ảnh quên đi được một số chuyện muộn phiền.

“Lần này, chúng ta đi đến đâu là sẽ du lịch, tận hưởng cuộc sống ở đó luôn!” Mẹ Liễu nói. Còn có điều gì hạnh phúc hơn là được tự do tự tại đây? Chẳng phải có bài thơ rằng: Sinh mệnh thật đáng giá Tình yêu quý biết bao Tự do đòi đánh đổi Cả hai cũng đành trao Dù bài thơ này được viết trong một hoàn cảnh đặc biệt, nhưng nó cũng thích hợp với rất nhiều tình huống trong thực tế. Bởi suy cho cùng, con người luôn theo đuổi tự do, chăm chỉ làm việc kiếm tiền, không phải cũng là để có được một cuộc sống thoải mái hơn hay sao?

“Vâng!” Liễu Ảnh gật đầu, cô có thể nhìn ra được, vì cô nên mẹ Liễu mới đi du lịch cho khuây khỏa.

Nhưng mà, cô rất thích, có sự yên bình lan tỏa từ trái tim, là loại cảm giác mà không có ở bất kỳ nơi nào khác.

Mẹ Liễu đã đặt vé vào ngày kia, Liễu Ảnh lấy điện thoại ra gọi cho Hàn Nhã Thanh, hẹn ngày mai gặp mặt.

Khác với bầu không khí ấm áp và yên bình ở bên này của Liễu Ảnh, bên phía Tư Đồ Không như đang ở trong vùng áp thấp. Không, chỉ có một mình anh ta thôi, cũng chỉ là chuyện của một mình anh ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi