CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1791

“An Kỳ?” Tư Đồ Không gọi cái tên này với giọng điệu trêu ghẹo, ánh mắt anh ta dừng lên cơ thể An Kỳ, eo thon ngực đầy, dáng người không tệ, còn khuôn mặt thì sao? Mặt trái xoan, rất nhỏ nhắn, trên mặt là vẻ sợ hãi, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Thú vị.

“Nếu như đã biết đến đây để làm gì, vậy thì tới đây đi.” Tư Đồ Không khẽ cười, lại uống một ly rượu.

Khác với Liễu Ảnh, nhưng lại có chút tương tự, sự sợ hãi dưới dáng vẻ bình tĩnh đó, khiến người ta có khát vọng muốn hủy hoại.

Trợ lý đặc biệt Giang nhìn thấy An Kỳ đi về phía Tư Đồ Không, thì lặng lẽ rời khỏi phòng. Anh ta biết, bây giờ không cần anh ta phải có mặt.

An Kỳ đi tới, vô cùng lóng ngóng, cô ta không biết nên làm gì, trực tiếp quyến rũ Tư Đồ Không, hay là làm những gì trước? Cô ta hơi bất an nhìn người trước mặt, thử tìm một chút gợi ý trên khuôn mặt Tư Đồ Không.

Đáng tiếc, Tư Đồ Không không có biểu cảm gì cả. An Kỳ do dự một lát, cầm rượu lên đổ rượu vào trong ly Tư Đồ Không. Tư Đồ Không cười khẩy, anh ta tìm phụ nữ tới, không phải là để làm những chuyện này.

“Tôi muốn cô tới đây là để làm cái gì, cô có biết không?” Tư Đồ Không né tránh bàn tay đang rót rượu của cô ta rồi hỏi. Cho dù giọng điệu không có gì đặc biệt, nhưng An Kỳ vẫn sững sờ, không khống chế được rượu đang rót ra, làm đổ hết lên người Tư Đồ Không.

Tư Đồ Không ghét bỏ phẩy phẩy tay.

An Kỳ ngây người đứng yên tại chỗ. Đây là lần đầu tiên cô ta làm những chuyện này, cô ta không biết.

Nhưng vẻ mặt khó chịu của Tư Đồ Không khiến cô ta hoảng sợ. Cô ta cắn răng đè Tư Đồ Không xuống rồi hôn lên. Cô ta chỉ hôn như vậy, không làm điều gì dư thừa khác.

Tư Đồ Không sửng sốt, ly rượu rơi xuống sàn. Đúng là một người phụ nữ ngây thơ, động tác non nớt như vậy, trước đây chưa từng làm gì với người khác sao?

Cô gái trước mặt như cảm thấy không đủ, há miệng ra cắn một cái, hôn khẽ khàng. Đáy lòng Tư Đồ Không vô thức nhớ tới trước đây, Liễu Ảnh chủ động hôn anh ta, hình như cũng non nớt như vậy, không hề cảm nhận được một chút quyến rũ nào, đúng là tra tấn.

Tư Đồ Không bỗng hôn đáp trả lại An Kỳ, anh ta không muốn nghĩ tới Liễu Ảnh, muốn mượn sự xúc động để quên đi cô.

Đáng tiếc, kết quả lại trái với mong muốn ban đầu, cô gái trước mặt hoàn toàn khác với cảm giác của Liễu Ảnh. Tư Đồ Không phát hiện ra, bản thân sớm đã quen với việc nảy sinh quan hệ với Liễu Ảnh rồi, còn với những người khác, anh ta vô cùng bài xích. Giống như việc hôn môi bây giờ vậy, có thể anh ta có dục vọng, nhưng tự đáy lòng, vẫn chỉ luôn mong đợi khuôn mặt kia.

Tư Đồ Không nhìn khuôn mặt thanh tú gần trong gang tấc này, đáng tiếc lại giống như một con búp bê sứ vậy, anh ta chỉ có lòng tán thưởng mà thôi.

Tư Đồ Không bỗng nhiên đẩy An Kỳ ra, An Kỳ loạng choạng ngã ngồi xuống sàn, hoảng sợ nhìn Tư Đồ Không. Cô ta chọc giận anh ta ư? Rõ ràng nụ hôn ban nãy nồng cháy như vậy mà, sao bỗng chốc đã thay đổi rồi?

Tư Đồ Không cầm ly rượu lên, tự rót cho mình một ly. Đúng là ma ám rồi, chỉ muốn Liễu Ảnh là sao? Trên thế giới này, có rất nhiều phụ nữ xuất sắc hơn Liễu Ảnh, vì sao phải nhìn chăm chăm vào mỗi Liễu Ảnh chứ? Tư Đồ Không cười nhạo bản thân, nhưng lại không lừa dối được bản thân.

Bản thân anh ta lúc nãy như một trò cười vậy. Anh ta tìm người phụ nữ khác tới, nhưng bản thân lại không thể chấp nhận được. Nếu vậy, rốt cuộc anh ta muốn điều gì đây?

An Kỳ lo lắng bất an đứng dậy, nhìn Tư Đồ Không. Người này còn bực bội hơn cả khi nãy, ban nãy chỉ là u ám, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng bây giờ đã thấy rõ được sự bực bội rồi.

An Kỳ tưởng rằng mình quá chủ động nên khiến Tư Đồ Không chán ghét, cô ta hoảng loạn giải thích: “Tổng giám đốc, đây là lần đầu tiên của tôi, trước đây chưa từng xảy ra quan hệ với bất kì ai cả.”

Tư Đồ Không cau mày nhìn An Kỳ. Cô ta đang giải thích, nhưng đáng tiếc là chuyện anh ta tức giận không liên quan gì tới cô ta.

An Kỳ thấy Tư Đồ Không mãi chẳng nói lời nào, hơn nữa cũng không chịu chạm vào cô ta. Nước mắt đột nhiên chảy xuống, sau đó là tiếng nức nở khe khẽ, không dám khóc thành tiếng.

Tư Đồ Không bực bội, trợ lý đặc biệt Giang tìm kiểu người gì vậy, năng lực chịu đựng của tinh thần chỉ có nhiêu đấy thôi sao? Cũng mềm yếu quá rồi đấy?

Anh ta quay đầu lại nhìn An Kỳ, hiện giờ trên mặt cô ta đã thấm đẫm nước mắt, vẫn luôn kìm nén không khóc ra tiếng. Tư Đồ Không nhìn những giọt nước mắt rõ ràng dễ thấy, nhưng chẳng thể nào lau sạch được, thậm chí còn rơi xuống từng giọt, giống như muốn làm ướt cả mặt sàn vậy. Tư Đồ Không tự hỏi, lẽ nào phụ nữ khóc đều giống nhau sao? Anh ra rất ít khi nhìn thấy Liễu Ảnh khóc, nhưng có một lần cũng như vậy, trên mặt Liễu Ảnh toàn là nước mắt, làm thế nào cũng không thể lau sạch, lúc đó anh ta có suy nghĩ gì? Hình như… là rất đau lòng thì phải?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi