CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1811

Sau khi Tư Đồ Không ra khỏi cửa, cảm thấy mơ màng hồ đồ, anh ta chưa bao giờ phải chịu đả kích như thế này, anh ta còn chưa được cảm nhận niềm vui được làm ba thì đã nhận được kết quả con mình không còn nữa. Liễu Ảnh, thật sự quá tàn nhẫn.

“Sếp?” Trợ lý đặc biệt Giang ra ngoài, chạy nhanh tới, thấy vẻ mặt ngơ ngẩn của Tư Đồ Không thì giật thót một cái, xảy ra chuyện gì rồi ư! Sao lại đáng sợ như vậy.

Tư Đồ Không không để ý tới anh ta, nhưng trợ lý đặc biệt Giang không thể không nói gì, anh ta thử dò hỏi: “Lẽ nào cô Liễu không mang thai sao ạ?” Chắc không phải chứ, anh ta đã điều tra rồi, tin tức này không thể sai được, còn có gì có thể đả kích tổng giám đốc nữa đây?

“Ha!” Tư Đồ Không cười khẩy, anh ta thà rằng Liễu Ảnh không mang thai cũng không muốn cô không chút lưu tình phá bỏ đứa bé. Giữa họ, chỉ còn lại những mảnh vỡ.

“Sếp, nếu cô Liễu nói không mang thai thì chắc chắn là đang lừa anh đấy, tôi đã xác nhận cả rồi!” Trợ lý đặc biệt Giang tỏ vẻ tin tức mình đã chuẩn bị không có khả năng sai được.

Nhưng Tư Đồ Không lại tiếp tục đi về phía trước, giống như không muốn để ý tới anh ta. Trợ lý đặc biệt Giang bất chấp đi theo, hiện giờ cảm xúc của tổng giám đốc không ổn, cứ như vậy đi ra ngoài có lẽ sẽ xảy ra chuyện, anh ta nhất định phải đi theo.

“Sếp, hay là… tôi đi điều tra thêm chút?” Trợ lý đặc biệt Giang sắp sụp đổ mất rồi, tổng giám đốc có ý gì, một câu cũng không nói, để mình phải tự đoán sao? Tốt xấu gì cũng phải có một chỉ thị chứ.

“Cô ấy có thai rồi.” Tư Đồ Không đột nhiên lên tiếng, thật nực cười, dù là anh ta hay người bên cạnh anh ta thì đều đang mong chờ chuyện này xảy ra.

Trợ lý đặc biệt Giang sửng sốt, đây không phải chuyện nên vui mừng sao? Sao lại tuyệt vọng? Có con rồi, cô Liễu và anh ta sẽ không xa nhau, sao tâm trạng tổng giám đốc lại không tốt, lẽ nào? Đứa bé không phải của tổng giám đốc?

Trợ lý đặc biệt Giang bị suy nghĩ của chính mình dọa sợ, không thể nào! Không thể nào! Trợ lý đặc biệt Giang vội vàng phủ định trong lòng. Bên cạnh cô Liễu không có người đàn ông nào khác, hơn nữa, cô Liễu cũng không phải người như vậy. Thế nhưng, nếu đã mang thai, vì sao… tổng giám đốc vẫn thất vọng? Trợ lý đặc biệt Giang không dám hỏi.

“Nhưng, đã bỏ đứa bé rồi.” Tư Đồ Không cười nhạo, vừa có hy vọng nhưng trong nháy mắt lại bị đập vỡ, bao nhiêu người có thể hiểu sự tàn nhẫn này đâu? Người cho anh ta hy vọng không chỉ có một, nhưng chỉ qua một ngày đã biến thành trò cười.

“Không thể nào!” Trợ lý đặc biệt Giang bất giác nghĩ. Mấy hôm trước anh ta vừa nghi ngờ Liễu Ảnh mang thai, điều tra xong thì lập tức nói ngay với tổng giám đốc. Chỉ trong mấy ngày, sao có thể nhanh như vậy được? Trợ lý đặc biệt Giang theo bản năng cảm thấy không thể tin được.

Hơn nữa, anh ta cảm thấy, Tư Đồ Không đi tìm Liễu Ảnh rất nhanh, Liễu Ảnh hoàn toàn không thể kịp được, khả năng lớn nhất là Liễu Ảnh giấu diếm sự thật, để ép tổng giám đốc đi.

Trợ lý đặc biệt Giang hiểu ra chuyện này, anh ta dứt khoát nói: “Tổng giám đốc, anh không cảm thấy chuyện này kỳ lạ sao?”

Bước chân Tư Đồ Không khựng lại, nghi hoặc nhìn trợ lý đặc biệt Giang. Trợ lý đặc biệt Giang lấy hết can đảm, bình tĩnh nói: “Từ lúc tôi gặp cô Liễu cũng chỉ mới có bốn năm ngày, sao cô ấy có thể bỏ đứa bé nhanh như vậy được? Hơn nữa, nếu đã bỏ đứa bé, mẹ cô ấy lại không để cô ấy nghỉ ngơi sao? Sao có thể ra ngoài dễ dàng như thế?” Trợ lý đặc biệt Gang không nói thẳng, chuyện này phải để tổng giám đốc tự mình nghĩ kỹ. Hơn nữa, chắc tổng giám đốc phải chịu đả kích quá lớn nên mới không nghiêm túc suy nghĩ, chỉ cần nghĩ một chút là rõ thôi, hoàn toàn không cần anh ta nói nhiều.

Ánh mắt Tư Đồ Không lập tức trầm xuống, hôm nay tới tìm Liễu Ảnh, anh ta vốn dĩ không chuẩn bị tốt, anh ta quá nóng vội, ôm hy vọng quá lớn, hoàn toàn không ngờ Liễu Ảnh sẽ lừa mình, hiện giờ trợ lý đặc biệt Giang nhắc nhở, anh ta mới cảm thấy kỳ quái.

Đúng, không thể nhanh như vậy được. Hơn nữa, thái độ của Liễu Ảnh hôm nay rất lạ, trước đây đều rất lạnh nhạt, tức giận, tuyệt vọng, hôm nay lại bình tĩnh, dù anh ta nói gì, Liễu Ảnh đều thản nhiên mà bình tĩnh trả lời anh ra. Anh ta còn tưởng Liễu Ảnh đã tuyệt vọng rồi, bây giờ xem ra, là Liễu Ảnh giấu anh ta, cô đang trốn tránh anh ta, muốn anh ta tin chuyện này.

Tư Đồ Không nhớ lại, mẹ Liễu Ảnh luôn ngồi bên cạnh, bà không nói câu nào, khả năng lớn là vì đứa bé này vẫn còn, bà không dám lên tiếng, nếu Liễu Ảnh thật sự bỏ đứa bé thì mẹ Liễu sẽ không bình tĩnh như vậy.

Bà sẽ chủ động nói rằng đứa bé đã không còn nữa rồi, anh ta và Liễu Ảnh không còn quan hệ gì nữa, nhưng bà lại không làm gì cả. Hơn nữa, nếu đứa bé thật sự không còn, dù cho mẹ Liễu không nói gì thì cũng sẽ không bình tĩnh nhìn anh ta như vậy, hẳn là phải rất tức giận và oán hận anh ta.

Lý trí từ từ quay về, Tư Đồ Không quay lại nhìn nơi ở của Liễu Ảnh, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.

“Sếp, quay lại tìm cô Liễu sao ạ?” Trợ lý đặc biệt Giang ở bên cạnh cẩn thận dò hỏi.

“Không.” Tư Đồ Không bình tĩnh nói, không cần quay lại, nếu Liễu Ảnh đã không muốn gặp anh ta thì giờ quay lại cũng chỉ đâm đầu vào họng súng thôi, cần gì phải làm vậy. Hơn nữa, có đứa bé này rồi, giữa anh ta và Liễu Ảnh vẫn có thể xoay chuyển… Liễu Ảnh không bỏ đứa bé này, dù vì lý do gì thì đều là một điều tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi