CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1813

“Không đâu, có tớ ở đây, đứa bé nhất định sẽ là của cậu, có thể bình an lớn lên bên cậu.” Hàn Nhã Thanh sẽ không khuyên Liễu Ảnh thay đổi quyết định, cô chỉ nói với Liễu Ảnh, dù xảy ra chuyện gì thì cô cũng đều ở bên cạnh cô ấy, là hậu phương vững chắc của cô ấy. Hơn nữa, Liễu Ảnh lấy mạng sống ra để bảo vệ đứa bé, cô nhất định sẽ giúp cô ấy bảo vệ thật tốt.

“Cảm ơn cậu, Nhã Thanh.” Liễu Ảnh mỉm cười, Hàn Nhã Thanh là người cô ấy mãi mãi tin tưởng, chỉ cần Nhã Thanh ở bên cạnh, dù có khó khăn đến đâu, cô ấy vẫn có thể kiên trì được.

“Đừng nghĩ nhiều quá, việc quan trọng nhất bây giờ của cậu là phải giữ gìn sức khỏe cẩn thận, còn phải chăm sóc đứa bé cho tốt nữa, có rất nhiều chuyện không thể xem nhẹ được đâu.”

Là người từng trải, Hàn Nhã Thanh không thể không nhắc nhở Liễu Ảnh nhiều một chút. Hơn nữa, trong lòng cô biết rõ, thật ra tình hình hiện giờ của Liễu Ảnh không thích hợp để mang thai, cần phải điều dưỡng tốt. May là giờ có mẹ Liễu ở bên cạnh cô ấy, Hàn Nhã Thanh cũng yên tâm hơn.

“Tớ biết.” Giọng Liễu Ảnh mang theo chút nũng nịu. Từ khi quyết định giữ lại đứa bé này, cô ấy đã dần dần điều chỉnh cảm xúc của bản thân, cố gắng không để mình buồn bực, cũng ăn uống tử tế, nghiêm túc ăn cơm mẹ nấu, thuốc bác sĩ kê cũng uống đúng giờ.

Có lẽ cô ấy không phải một người quá kiên cường, nhưng sẽ kiên trì những chuyện đã quyết tới cùng. Huống hồ, cô ấy cũng yêu thương đứa bé này, giống như mẹ nói, đây là người huyết mạch tương thông với mình, là con của mình, bất kỳ ai cũng không thể cướp đi. Thế nên, cô ấy nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, chăm sóc tốt cho đứa bé.

“Biết thì tốt, hay là để tớ tìm một đầu bếp tới được không?” Hàn Nhã Thanh thật sự lo lắng Liễu Ảnh ăn uống không tốt. Hơn nữa, dù sao mẹ Liễu cũng không phải đầu bếp chuyên nghiệp, món ăn làm có hạn, tìm một đầu bếp chuyên môn tới chăm sóc thì tốt hơn.

“Nhã Thanh, không cần đâu, tớ không thích có người lạ trong nhà, có tớ và mẹ là tốt rồi. Cậu cũng có thể tới thăm tớ nhiều hơn.” Liễu Ảnh nói. Hiện giờ cô ấy hy vọng có được không gian riêng tư, không có ai làm phiền, cô ấy có thể nghĩ và làm tốt chuyện của mình.

Hàn Nhã Thanh đáp lại một tiếng, cô nghe ra được giọng Liễu Ảnh nói chuyện đã vui dần lên, không còn u ám nặng nề như trước nữa. Hàn Nhã Thanh có thể cảm nhận được, hiện giờ tâm trạng của Liễu Ảnh đã ổn định hơn không ít, hơn nữa cô ấy đã có động lực sống mới rồi, đang không ngừng cố gắng.

Cô thấy mừng vì sự thay đổi này, Liễu Ảnh đã dần dần học được cách hoàn toàn tách ra khỏi Tư Đồ Không, không còn dễ dàng để anh ta làm ảnh hưởng đến tâm trạng của bản thân nữa.

Trong lòng Hàn Nhã Thanh luôn nghĩ về sự thay đổi của Liễu Ảnh. Cô không gắng sức quan tâm tới Liễu Ảnh, bởi vì cô biết, khi Liễu Ảnh cần giúp đỡ thì sẽ nói với cô. Mà giờ, không phải lúc cô cần giúp đỡ.

Mấy ngày nay, phán quyết của Bùi Dật Duy cũng sẽ được đưa ra rồi, án tù có thời hạn năm năm. Thời gian này không dài cũng không ngắn, nhưng so với lúc trước đã tốt hơn nhiều rồi. Lúc trước cô còn nghĩ phải chăng chuyện này vẫn còn sóng gió, không ngờ lại thuận lợi như vậy. Trên mạng không có tranh luận quá lớn, dù sao thì, nói đúng ra Bùi Dật Duy cũng đã phải chịu không ít tổn thương.

Kỳ lạ là từ đầu tới cuối Đường Bách Khiêm không hề xuất hiện, không còn gây sự, hơn nữa còn ẩn náu, như thể đã biến mất vậy, không tìm thấy người đâu.

Dương Tầm Chiêu vẫn luôn âm thầm tìm kiếm. Dù sao thì đây cũng xem như một quả bom hẹn giờ, ai cũng bất an.

Hàn Nhã Thanh cũng không yên tâm. Cô không biết rốt cuộc Đường Bách Khiêm đi đâu, nhưng trong lòng cũng rõ, nếu anh ta cố tình trốn thì họ thật sự khó mà tìm ra, chỉ có thể cố gắng hết sức.

Có điều, hiện giờ người Hàn Nhã Thanh lo lắng nhất lại là Đường Minh Hạo, cậu bé đi cùng Mặc Thành tới Quỷ Vực Chi Thành, không biết lúc này đã tới hay chưa.

Mấy ngày nay, Đường Vũ Kỳ có hơi kỳ lạ, cứ nhìn cô chằm chằm khó hiểu, hỏi cô vài vấn đề. Hôm nay, Đường Vũ Kỳ lại tới chỗ Trương Minh Hoàng. Hàn Nhã Thanh thầm nghĩ, đây là con mình đó sao? Sao đứa nào cũng chạy nhanh thế?

Hàn Nhã Thanh không biết vì sao Đường Vũ Kỳ lại quý Trương Minh Hoàng đến vậy, nhưng sự yêu quý của Đường Minh Hạo đối với Mặc Thành, cô có thể hiểu được. Đường Minh Hạo vô cùng ngưỡng mộ Quỷ Vực Chi Thành nên rất có hứng thú tìm tòi nghiên cứu với Trương Minh Hoàng và Mặc Thành.

Hàn Nhã Thanh không ngăn cản, đây là lựa chọn của bản thân Đường Minh Hạo, hơn nữa cậu bé có cơ hội lựa chọn, sao không để cậu bé tự mình bước đi chứ?

So với Đường Minh Hạo, Hàn Nhã Thanh lại càng lo lắng cho Đường Vũ Kỳ hơn. Cô bé nhất định có chuyện giấu cô, Hàn Nhã Thanh chắc chắn, nhưng không nghĩ ra con gái sẽ giấu mình chuyện gì? Không phải cô hiểu cô bé nhất sao? Biết rõ mọi thứ về cô bé, nhưng bây giờ, con bé này lại trốn tránh cô.

Hàn Nhã Thanh nghĩ đến là lại thấy có chút tức giận, có chuyện gì mà không thể nói với cô chứ? Cứ nhất định phải đi, nhưng rồi vẫn tỏ vẻ thông cảm.

Đường Vũ Kỳ tự mình chạy tới gặp Trương Minh Hoàng, được quản gia Trọng đón vào. Lần này, quản gia Trọng đã gọi Đường Vũ Kỳ là công chúa nhỏ rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi