CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1835

“Chuyện con làm con rất rõ. Có phải có lỗi với ba hay không, trong lòng con tự có quyết định, mẹ, mẹ tin con được không, con sẽ không làm mẹ thất vọng.”

Tư Đồ Không cảm thấy mệt mỏi, sao mẹ không hiểu chứ? Hiện giờ anh ta đã không buông được Liễu Ảnh nữa, cũng không thể rời xa cô, nếu thật sự nói tới thua thiệt, rốt cuộc là ai nợ ai đây?

Họ sớm đã không phân rõ ràng rồi, huống hồ, hiện giờ còn có đứa bé nữa? Đứa bé này, dễ dàng trở thành cầu nối để hai người ở bên nhau, không bao giờ phân rõ được nữa.

Tư Đồ Không biết, mẹ sẽ không dễ dàng chấp nhận Liễu Ảnh, anh ta chỉ hy vọng mẹ có thể dùng lý trí khách quan nhìn nhận Liễu Ảnh, ít nhất cũng cho họ một cơ hội, để họ có thể chậm rãi đi tiếp, rồi sẽ có một ngày, hai người hóa giải được mâu thuẫn.

Hơn nữa, anh ta thật sự rất thích Liễu Ảnh, thích tới khắc cốt ghi tâm, không thể buông bỏ được. Nếu thật sự phải rời xa Liễu Ảnh, có lẽ anh ta sẽ không bao giờ có thể chấp nhận ai khác nữa. Anh ta không biết mẹ có thể hiểu được tình cảm này không, chỉ hy vọng mẹ đừng chèn ép quá đáng.

“Nhưng bây giờ con đang làm mẹ thất vọng đấy!” Bà Tư Đồ nổi giận đùng đùng nói. Bà ta không cách Tư Đồ Không quá xa, có thể nhìn thấy được Tư Đồ Không. Câu trả lời của Tư Đồ Không như thể đang nói trước mặt bà ta, từng câu từng chữ làm trái lại bà ta.

“Con thích Liễu Ảnh, là làm mẹ thất vọng sao?” Tư Đồ Không thấp giọng hỏi. Rốt cuộc thành kiến của mẹ tới từ đâu? Là nỗi hận với Liễu Ảnh và người nhà cô ấy sao? Nhưng bao nhiêu năm qua, ba Liễu Ảnh đã chết lâu như vậy rồi, hận thù của bà ấy, hình như vẫn không vơi đi chút nào. Lẽ nào, thật sự muốn Liễu Ảnh và người nhà của cô phải trả giá sao?

“Đúng, con bây giờ khiến mẹ rất thất vọng, con và Liễu Ảnh ở bên nhau khiến mẹ rất thất vọng.” Bà Tư Đồ cười khẩy, ngay cả tên của Liễu Ảnh bà ta cũng không muốn nhắc tới. C

ái tên này mang tới quá nhiều ký ức không vui. Liễu Ảnh ở bên cạnh Tư Đồ Không năm năm, chiếm giữ cuộc sống của anh ta năm năm còn chưa đủ, bây giờ còn lấy đi trái tim anh ta nữa.

Năm đó, bà ta không nên đồng ý với suy nghĩ của Tư Đồ Không mới phải, không nên để Liễu Ảnh ở bên Tư Đồ Không. Có rất nhiều cách thức và cơ hội để trả thù nhà họ Liễu, vậy mà cứ phải chọn cách này, giờ thì mất cả chì lẫn chài.

Tư Đồ Không im lặng một lúc lâu, anh ta không ngờ mẹ mình lại nói ra những lời tàn nhẫn như vậy. Sau khi ba chết, anh ta luôn muốn báo thù cho ba, giành được sự tán thành và ủng hộ của mẹ. Từ trước tới giờ đều làm rất tốt, mẹ cũng tự hào vì anh ta.

Bây giờ, hình như mẹ đã thu lại sự cổ vũ và tin tưởng đó rồi, là thất vọng sao?

Nhưng, giữa anh ta và mẹ, rốt cuộc là ai thất vọng hơn ai? Anh ta muốn có được sự tán thành của mẹ, muốn bà ta dịu dàng với mình, dù anh ta có quyết định thế nào thì đều có thể cổ vũ anh ta, để anh ta tiếp tục kiên trì, nhưng mẹ anh ta, dường như luôn coi anh ta là một công cụ chứ không thật lòng quan tâm anh ta. Điều này làm Tư Đồ Không có chút không cam tâm, nhưng lại không thể nào nói ra được.

Những lời của mẹ anh ta lúc này giống như một cái búa nện vào trái tim đã chai sạn bao nhiêu năm qua. Anh ta cho rằng, bản thân đã có thể không để ý tới tổn thương mẹ mang lại cho mình nữa, anh ta cố gắng làm hài lòng mẹ, hai người cứ như vậy làm như không có chuyện gì. Sự ấm áp và hòa thuận ngẫu nhiên cũng là một loại hạnh phúc. Anh ta rất thích, rất hưởng thụ.

Nhưng hiện giờ, Tư Đồ Không cảm thấy, không cần thiết nữa, có rất nhiều tình cảm, không phải bản thân muốn là có thể đạt được, thứ tình cảm đó vốn dĩ đã là một yêu cầu xa xỉ rồi.

Giống như mẹ anh ta vậy, chỉ hy vọng anh ta có thể trả thù cho ba, có thể nghe lời bà ta, sống vì thể diện của bà ta, mà anh ta, khi hiểu rõ được rằng bản thân mình còn muốn một thứ tình cảm thật lòng khác, thì suy nghĩ ấy chỉ là một suy nghĩ dư thừa mà thôi.

“Mẹ, con sẽ không từ bỏ Liễu Ảnh, nếu con đã làm mẹ thất vọng rồi thì cứ thất vọng đi.”

Tư Đồ Không bình tĩnh nói, trong giọng nói mang theo sự cô đơn không rõ ràng. Tình cảm của anh ta và mẹ luôn khá tốt. Anh ta cho rằng, họ là mẫu từ tử hiếu, nhưng hình như đều là lừa mình dối người cả thôi, anh ta rất ít khi làm trái ý mẹ, vì lẽ đó nên mẹ anh ta tưởng rằng anh ta không có suy nghĩ riêng của bản thân mình hay sao? Hay là cảm thấy, bản thân anh ta sẽ thay đổi theo mong muốn của bà ta?

Lời bà Tư Đồ muốn nói nghẹn lại trong cổ họng, không thể nói ra câu nào. Từ trước tới nay, Tư Đồ Không chưa bao giờ nói chuyện với bà ta như vậy, mà những lời Tư Đồ Không vừa nói, có vẻ như vừa mới từ bỏ điều gì đó, mang theo sự thất vọng tột cùng.

Bà Tư Đồ cảm thấy bản thân nghĩ nhiều rồi, Tư Đồ Không luôn kiểm soát cảm xúc của bản thân rất tốt, sao có thể để lộ ra rõ ràng như vậy?

“Con có biết, con đang nói gì không?” Có lẽ do giọng điệu Tư Đồ Không quá lạnh lùng, khiến bà Tư Đồ sợ hãi. Giọng bà ta dịu xuống, lãnh đạm hỏi. Bà ta vẫn không muốn tin rằng Tư Đồ Không sẽ cố chấp ở bên Liễu Ảnh, đã vậy, dù có khiến bà ta phải thất vọng thì cũng không muốn từ bỏ Liễu Ảnh.

Trong lòng bà Tư Đồ hiểu rõ, Tư Đồ Không luôn là niềm tự hào của bà ta, Tư Đồ Không tốn không biết bao nhiêu tâm huyết để đi được tới ngày hôm nay. Bà ta luôn dõi theo, không phải không đau lòng, mà đó là con đường duy nhất.

Bà ta chỉ có thể ở bên cạnh Tư Đồ Không, anh ta đau, bà ta cũng sẽ đau, khi anh ta vui, trong lòng bà ta cũng sẽ mừng thay anh ta.

Bà ta luôn cảm thấy, bà ta và Tư Đồ Không mẹ con đồng lòng, sẽ không có mâu thuẫn gì quá lớn, nhưng Liễu Ảnh chính là một sự cố ngoài ý muốn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi