CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1841

“Con không sao.” Đường Minh Hạo nghiêm túc trả lời, nhìn Dương Tầm Chiêu, cậu bé đi lâu như vậy, trông ba mẹ có vẻ rất tốt. Cậu bé tới Quỷ Vực Chi Thành một chuyến, tự chăm sóc bản thân thật tốt, liệu ba có cảm thấy mừng không?

Không thể không nói, thật ra, điều Đường Minh Hạo muốn có nhất là sự công nhận của Dương Tầm Chiêu. Khi Đường Minh Hạo nhìn qua, Dương Tầm Chiêu gật đầu với cậu bé, khẽ cong môi tán thành. Tâm trạng Đường Minh Hạo lập tức phấn khởi hẳn lên, tươi cười ngồi xuống.

Hàn Nhã Thanh cảm thấy, lúc này mới thật sự là cảm giác có gia đình, ấm áp và đáng tin.

“Anh ơi, trong nhà vừa xảy ra một chuyện lớn.” Đường Vũ Kỳ nghiêm túc nói, nhìn Đường Minh Hạo với vẻ mặt nghiêm trọng, khiến Đường Minh Hạo không khỏi lo lắng. Nhưng mà, không phải mọi người đều yên ổn ở đây cả sao, có thể xảy ra chuyện gì? Dù xảy ra chuyện gì thì có ba ở đây rồi, có thể nghiêm trọng tới đâu được? Hơn nữa bây giờ, không phải trông có vẻ rất tốt sao?

“Mẹ tìm được ba ruột của mình rồi.” Đường Vũ Kỳ hít sâu một hơi, đột nhiên nói.

Đường Minh Hạo sửng sốt, vừa nói gì cơ? Mẹ tìm thấy ba ruột? Vậy thì chính là ông ngoại rồi, đây quả thật là chuyện rất quan trọng.

Đợi đã! Đột nhiên Đường Minh Hạo cảm thấy, hình như bản thân nghĩ tới một chuyện có khả năng rất thấp, hoặc là, nghĩ tới nguyên nhân cậu bé xuất hiện ở đây.

Trương Minh Hoàng vẫn luôn tìm con gái ruột của ông, mà con gái ruột ông lại tầm tuổi mẹ của cậu, mà vừa rồi, Đường Vũ Kỳ lại gọi Mặc Thành là cậu, hơn nữa, khi trở về, Mặc Thành đột nhiên hỏi cậu bé có muốn tiếp quản Quỷ Vực Chi Thành hay không, những điều này không phải không có lý do, hoặc là, sẽ không trùng hợp nhiều như vậy đâu, đều có dự tính cả, chính là đang đợi cậu bé ở đây!

Đường Minh Hạo nhìn những người xung quanh với vẻ khó tin, vẻ mặt họ đều rất bình thản, nhìn cậu bé với ánh mắt điềm tĩnh, mang theo chút yêu thương, nhìn thoáng có trông có hơi bất thường. Nhưng mà, nếu nguyên nhân thật sự giống như những gì cậu bé suy đoán, hình như, vẫn có thể chấp nhận được thì phải?

Nghĩ vậy, Đường Minh Hạo lập tức dõng dạc gọi Trương Minh Hoàng một câu: “Ông ngoại.”

Xung quanh đột nhiên yên lặng tới kỳ lạ. Hàn Nhã Thanh nhìn Đường Minh Hạo, thằng bé này thẳng thắn đến vậy luôn sao? Trước đây không phải đều suy nghĩ kỹ rồi mới nói, à không, phải là sau khi xác nhận chuẩn xác rồi mới nói. Thế mà bây giờ? Thằng bé gọi ngay là ông ngoại, không sợ nhận nhầm sao?

Dương Tầm Chiêu ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Đường Minh Hạo. Ừm, can đảm! Chỉ dựa vào suy đoán mà đã dám xác định. Lẽ nào, là Mặc Thành nói với thằng bé sao? Ánh mắt anh liếc về phía Mặc Thành.

Mặc Thành vốn đang uống trà, suýt nữa thì phun thẳng ra. Anh ta biết Đường Minh Hạo thông minh, biết cậu bé có thể đoán ra, nhưng không thể ngờ cậu bé lại thẳng thắn tới mức này. Anh ta vừa tới Quỷ Vực Chi Thành một chuyến, lúc về đã trở về thành kẻ ngốc rồi sao?

Đường Vũ Kỳ ngơ ngác nhìn Đường Minh Hạo. Anh trai thật có dũng khí! Cô bé vẫn chưa nói gì, tuy rằng không nói sai, nhưng, nhưng mà… nếu anh đoán sai thì xấu hổ biết bao nhiêu đây!

Động tác của Trương Minh Hoàng lập tức khựng lại, vì sự thẳng thắn của Đường Minh Hạo, cũng vì tiếng gọi ông ngoại này. Ông có thể cảm nhận được, Đường Minh Hạo không hề phản đối chuyện ông là ông ngoại cậu bé. Đường Minh Hạo dễ dàng chấp nhận như vậy khiến Trương Minh Hoàng mừng rỡ.

Suy nghĩ của Đường Minh Hạo rất đơn giản. Nếu hiện giờ mọi người đều ở đây, vẻ mặt mẹ và ba rất điềm tĩnh thì hiển nhiên là đã chấp nhận chuyện này rồi. Vậy thì, mẹ và ông Trương Minh Hoàng đã nhận nhau, cậu bé gọi Trương Minh Hoàng là ông ngoại cũng không có vấn đề gì cả. Chỉ là, xung quanh yên lặng khiến cậu bé cảm thấy có chút kỳ lạ, lẽ nào, cậu bé nói sai gì rồi sao?

“Không, ông ấy đúng là ba của mẹ, ông ngoại của con.” Như nghe được tiếng lòng Đường Minh Hạo, Hàn Nhã Thanh mỉm cười nói. Vừa rồi trong mắt Đường Minh Hạo ánh lên vẻ mê mang khiến người ta đau lòng. Hóa ra thằng bé cũng không tự tin đến vậy à.

“Thế nên…” Đường Minh Hạo muốn nói lại thôi.

“Thế nên, ba mẹ dẫn con tới thăm ông ngoại, nói với con một tiếng.” Hàn Nhã Thanh cười nói.

“Mẹ, mẹ và ông nhận nhau, không để người khác biết sao?” Đường Minh Hạo vẫn còn nhớ chuyện công chúa giả lần trước ầm ỹ một phen, Quỷ Vực Chi Thành tổ chức cả một buổi họp báo về công chúa giả đó, muốn cả thế giới biết được thân phận của cô ta. Hiện giờ, mẹ là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, còn là hàng thật giá thật nữa, sao trông họ hình như không định để quá nhiều người biết vậy?

“Chuyện này, mẹ và ông ngoại con đã thương lượng rồi, tạm thời sẽ không nói với ai khác.” Hàn Nhã Thanh không có hứng thú gì với công chúa Quỷ Vực Chi Thành cả, Trương Minh Hoàng đối xử tốt với cô, coi cô là con gái ruột thật sự là cô đã cảm thấy đủ rồi. Huống hồ hiện giờ, Đường Bách Khiêm vẫn còn ở bên ngoài, cô muốn bắt được Đường Bách Khiêm rồi tính tiếp.

“Chờ tới lúc ba mẹ cháu kết hôn thì chúng ta sẽ nói với cả thế giới.” Trương Minh Hoàng ở bên cạnh bổ sung. Ban đầu khi Hàn Nhã Thanh đề nghị không nói với ai khác, ông cũng thấy rất thất vọng, cho rằng Hàn Nhã Thanh không muốn làm con gái ông, nhưng Hàn Nhã Thanh nói với ông rằng cô có chuyện riêng khác, không muốn liên lụy tới Quỷ Vực Chi Thành.

Vậy thì, ông đành lùi một bước vậy. Kết hôn là chuyện cả đời, trong buổi hôn lễ, ông sẽ nói với cả thế giới, Hàn Nhã Thanh là con gái của ông, sau lưng cô là Quỷ Vực Chi Thành, bất kỳ ai cũng không thể động vào.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi