CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1842

Hàn Nhã Thanh sửng sốt, họ chưa từng thương lượng những chuyện này. Lúc này Trương Minh Hoàng nhắc tới khiến lòng cô có chút ấm áp. Có lẽ, Trương Minh Hoàng muốn cô hiểu rằng, có người luôn đứng phía sau cô, ủng hộ cô, bảo vệ cô.

Dương Tầm Chiêu nhướng mày, anh hiểu ý của Trương Minh Hoàng, sợ rằng anh đối xử không tốt với Hàn Nhã Thanh, sợ anh phụ lòng Hàn Nhã Thanh, nhưng, đây là chuyện không bao giờ xảy ra. Có điều, nếu tới lúc đó, Trương Minh Hoàng công khai thân phận của Hàn Nhã Thanh thì cũng được.

Anh muốn thấy Hàn Nhã Thanh được gia đình đối xử thật lòng, chân thành. Anh cũng rất vui khi Hàn Nhã Thanh có một chỗ dựa vững chắc, như vậy, dù đôi lúc anh không thể bảo vệ cô thì cũng có người khác có thể bảo vệ cô. Không, thậm chí là không dám động vào cô.

“Ba nuôi, nếu công chúa đã trở về rồi thì ba xem, chuyện Quỷ Vực Chi Thành…” Mặc Thành muốn nhân lúc còn sớm, đề nghị Hàn Nhã Thanh trực tiếp tiếp quản Quỷ Vực Chi Thành.

“Con không có hứng thú với Quỷ Vực Chi Thành. Đối với con mà nói, tìm được ba là đủ rồi.” Hàn Nhã Thanh khẽ cười. Nhận lại Trương Minh Hoàng đã quá đủ với cô, những chuyện khác, cô không muốn lo nhiều. Hơn nữa, cô không muốn quản lý Quỷ Vực Chi Thành.

Mặc Thành bĩu môi. Hàn Nhã Thanh không cần thông minh đến vậy chứ? Anh ta còn chưa nói đã bị từ chối rồi. Ngại lắm đấy!

Có điều, Hàn Nhã Thanh đã nói vậy tức là không có cơ hội nữa, thế nên, Mặc Thành đành tiếp tục lên tiếng: “Ba nuôi, con cảm thấy, để Đường Minh Hạo hoặc Đường Vũ Kỳ tiếp quản Quỷ Vực Chi Thành thích hợp hơn đấy?” Mặc Thành ở bên cạnh quan sát mọi người. Bọn họ đều có khả năng chấp nhận nhau rất dễ dàng, có lẽ đây chính là sự kỳ diệu của huyết thống phải không?

Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu đều sững sờ. Mặc Thành chủ động nhắc tới chuyện tiếp quản Quỷ Vực Chi Thành sao? Dương Tầm Chiêu theo bản năng dò xét Mặc Thành, nhìn kỹ anh ta, nhưng vẻ mặt của Mặc Thành cực kỳ lãnh đạm, ánh mắt nghiêm túc, trông có vẻ không phải đang nói đùa.

Hàn Nhã Thanh lấy làm khó hiểu. Tính ra thì Quỷ Vực Chi Thành đúng là của cô, nhưng vì cô không có cảm giác thuộc về Quỷ Vực Chi Thành nên không có tham vọng tiếp quản.

Mà Mặc Thành là người thừa kế mà Quỷ Vực Chi Thành đặc biệt bồi dưỡng, tiếp quản Quỷ Vực Chi Thành cũng không có gì đáng trách. Lúc này Mặc Thành chủ động nhắc tới, là đang thăm dò sao?

Quỷ Vực Chi Thành quyền thế ngút trời, người bên trong cũng tốt xấu lẫn lộn. Cô không tin, thật sự sẽ có người không có tham vọng tiếp quản Quỷ Vực Chi Thành.

Huống hồ, Mặc Thành còn nắm quyền lâu như vậy nữa? Cô cảm thấy, chắc rất ít người có thể nhẹ nhàng từ bỏ quyền thế, nhưng khi nhìn về phía Mặc Thành, Hàn Nhã Thanh lại cảm thấy, đúng là bản thân nghĩ sai rồi. Vẻ mặt Mặc Thành đâu có chút nào là vẻ không nỡ, dáng vẻ bĩnh tĩnh như đang hỏi “tối nay ăn gì” vậy.

Đường Minh Hạo và Đường Vũ Kỳ yên lặng ngơ ngác. Đường Vũ Kỳ cảm thấy, chuyện này không liên quan gì tới cô bé cả, cô bé không có hứng thú với Quỷ Vực Chi Thành, cô bé không thích, hoàn toàn theo ý anh trai.

Đường Minh Hạo lại rất bình tĩnh, nếu có cơ hội thì đương nhiên cậu bé đồng ý. Mà dù không có cơ hội thì cậu bé cũng sẽ không cưỡng cầu. Cậu bé không có quá nhiều cảm giác thân thuộc với Quỷ Vực Chi Thành, cũng chỉ cảm thấy hứng thú với tổ chức lớn mạnh như vậy do tâm lý ngưỡng mộ những người ưu tú mà thôi.

Trương Minh Hoàng nhíu mày. Trước đây ông hoàn toàn bồi dưỡng Mặc Thành như thành chủ kế nhiệm của Quỷ Vực Chi Thành, dù hiện giờ đã biết Hàn Nhã Thanh là con gái mình, nhưng trước mắt cũng không có ý định gì. Sao đột nhiên Mặc Thành lại nhắc tới vấn đề này?

Không đúng, phải nói là, trước đây Mặc Thành đã có ý này rồi. Mặc Thành dẫn Đường Minh Hạo tới Quỷ Vực Chi Thành không phải là không có lý do, mà chắc chắn Mặc Thành đã gián tiếp hoặc trực tiếp đề cập với Đường Minh Hạo, nên Đường Minh Hạo mới bình tĩnh như vậy.

Không thể không nói, sau khi Mặc Thành nhắc tới chuyện này, Trương Minh Hoàng đã nảy ra một suy nghĩ, nếu để Đường Minh Hạo hoặc Đường Vũ Kỳ tiếp quản Quỷ Vực Chi Thành, chắc ông sẽ rất hài lòng.

“Vũ Kỳ và Minh Hạo còn nhỏ…” Trương Minh Hoàng nhíu mày. Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh không nói gì, họ không muốn tham gia vào chuyện của Quỷ Vực Chi Thành. Nếu Đường Vũ Kỳ hay Đường Minh Hạo muốn thì họ cũng sẽ ủng hộ, nhưng trong tình cảnh hiện giờ, họ không tiện nói ra.

“Cháu không muốn, cháu không muốn tiếp quản Quỷ Vực Chi Thành.” Trong lúc Trương Minh Hoàng do dự, Đường Vũ Kỳ lập tức từ chối. Cô bé không có hứng thú với Quỷ Vực Chi Thành hay gì khác, cuộc sống đương nhiên phải thật vui vẻ rồi, bị những chuyện này làm buồn bực, sao cô bé có thể sống thoải mái được đây?

Trương Minh Hoàng nhìn về phía Đường Minh Hạo. Cậu bé bình tĩnh cảm nhận được ánh mắt Trương Minh Hoàng dừng trên mặt mình.

Trương Minh Hoàng mím môi, đây là, không muốn hay là muốn? Có bao nhiêu người muốn tiếp nhận Quỷ Vực Chi Thành to lớn của ông mà không có cơ hội, nhưng Đường Minh Hạo và Mặc Thành lại hờ hững như vậy. Giống như, cho thì họ nhận, không cho thì họ cũng chẳng cưỡng cầu. Đúng là khó xử mà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi