CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1846

Những người xung quanh đều có chút bất ngờ, bọn họ biết Mặc Thành, Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành luôn rất thần bí, hôm nay xuất hiện ở đây vốn dĩ đã khiến người ta rất kinh ngạc rồi, lúc này còn chủ động mời một người phụ nữ khác ngồi bên cạnh anh ta nữa. Rốt cuộc người phụ nữ này có thân phận gì, đã có không ít người vì muốn tạo quan hệ với Quỷ Vực Chi Thành mà bắt đầu ngo ngoe rục rịch rồi.

Hàn Nhã Thanh đỡ trán, dù ở đâu đi nữa thì Mặc Thành cũng thu hút sự chú ý của người khác vậy sao?

Cho dù có không gây chú ý, anh ta vẫn sẽ chủ động tìm cơ hội để ánh mắt mọi người đổ dồn về anh ta.

Ngồi bên cạnh anh ta, không thể tránh khỏi bị người ta để ý, đúng là phiền thật. Hàn Nhã Thanh nhìn thoáng qua những người xung quanh, ánh mắt họ nóng rực đổ tới.

“Cô Lâm xinh đẹp, tôi có thể kết bạn Zalo với cô không?” Mặc Thành thẳng thắn nói. Những người vừa mới bình tĩnh lại lập tức nhìn về phía Mặc Thành, đồng thời cũng dành cho Lâm Từ ánh mắt soi mói, có ngưỡng mộ, nhưng ghen tị lại càng nhiều hơn.

Lâm Từ mỉm cười một cái, khiến Mặc Thành có chút ngẩn ngơ, nhưng lời nói của Lâm Từ vẫn tàn nhẫn như trước: “Không thể.”

Bàn tay cầm điện thoại của Mặc Thành hơi khựng lại, nhiều người như vậy mà Lâm Từ lại thẳng thừng từ chối anh ta, không chút nể nang nào cả. Tốt xấu gì anh ta cũng là Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành mà, không cần thể diện sao?

Trong lòng Mặc Thành có chút tức giận, nhưng nghĩ lại thì anh ta và Lâm Từ thật sự không thân, không kết bạn cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, tình huống này đúng thật là ép buộc, Lâm Từ không nể tình cũng là chuyện thường thôi. Dù sao thì trong mắt Lâm Từ, có lẽ anh ta thật sự không có thể diện.

Vốn dĩ Lâm Từ còn muốn thấy Mặc Thành tức giận, đằng nào cô ấy cũng chẳng để ý. Không ngờ sau đó Mặc Thành lại không nói gì, vẻ mặt còn bình tĩnh hơn, chẳng có vẻ gì là tức giận cả.

Lâm Từ có thể dễ dàng nhìn ra, một người thật sự tức giận hay bình tĩnh, dù là giận dỗi thì cô ấy cũng có thể nhìn thấu được. Sự bình tĩnh của Mặc Thành lúc này, là thản nhiên, giống như vừa rồi chưa hề xảy ra chuyện gì vậy, quả thật có chút… kỳ lạ, hay là, vừa rồi anh ta chỉ đùa thôi?

Lâm Từ có chút không hiểu được suy nghĩ của Mặc Thành, có điều anh ta không tức giận cũng tốt, buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi, bên cạnh có người tức giận cũng ảnh hưởng tới tâm trạng rất nhiều.

Đường Vũ Kỳ đi tới, ngồi bên cạnh Lâm Từ, làm nũng nói: “Chị Lâm Từ, lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau.”

Lâm Từ nhéo má Đường Vũ Kỳ, rất mềm mại rất êm ải, đây chỉ là động tác lúc trước cô ấy làm trong vô thức thôi, không ngờ lại thích mê.

“Đúng vậy, chị cũng rất nhớ Vũ Kỳ.” Lâm Từ không che giấu sự yêu thích của mình, Mặc Thành ở bên cạnh cảm nhận sâu sắc bị phân biệt đối xử, bĩu môi. Con người Lâm Từ, trông có vẻ như liếc mắt một cái là có thể hiểu, nhưng càng hiểu nhiều càng phát hiện, người này, hoàn toàn không hiểu nổi.

Giống như một cuốn sách, ban đầu cảm thấy rất mỏng, chắc sẽ đọc xong nhanh thôi, nhưng sau khi mở ra thì lại phát hiện, ở bên trong, chữ nào cũng biết, nhưng khi ghép vào với nhau thì lại tối nghĩa khó hiểu, hoàn toàn không biết đang nói gì.

Thật sự khiến người ta sốt ruột, vò đầu bứt tai, nhưng lại không thể hiểu nổi. Bạn muốn tới gần tìm hiểu kỹ cô ấy, cô ấy cho phép bạn tới gần, nhưng lại không cho bạn bất cứ lời giải thích nào, để bạn tự mình tìm kiếm. Cảm giác bước đi khó khăn này, thật sự vô cùng khó chịu.

Mặc Thành chưa từng gặp cô gái nào như vậy. Cô ấy bướng bỉnh, tùy ý, anh ta hiểu rõ, người như vậy thường rất tự tin, dù sao thì anh ta cũng giống vậy, cho nên cảm thấy chẳng sao cả. Nhưng cô ấy trong sáng, thuần khiết, đây là điều anh ta đã đánh mất từ lâu trước đây, hơn nữa, không bao giờ có thể tìm lại được.

Mặc Thành có thể làm ra vẻ mình rất đơn giản, nhưng anh ta hiểu rõ, bản thân anh ta không phải như vậy, thậm chí nếu tìm hiểu kỹ một chút thì sẽ lập tức hiện nguyên hình. Nhưng Lâm Từ không phải vậy, dù bạn có tìm hiểu cũng không có bất kỳ cảm giác gì, ngược lại sẽ càng ngày càng cảm thấy cô ấy thú vị, như một đam mê, khiến người ta không kìm được mà khám phá sự thật.

Ánh đèn sân khấu chợt thay đổi, màu xanh ngọc bích dần chuyển sang màu đỏ rồi từ từ sáng lên, Mặc Thành nhìn đồng hồ, đã chín giờ rồi, xem ra, buổi đấu giá đã bắt đầu.

Một cô gái mặc sườn xám bước ra dưới ánh đèn, mang theo một chiếc mặt nạ hình cáo, che đi khuôn mặt một cách hoàn hảo.

Không có bất kỳ lời dạo đầu nào cả, trực tiếp đấu giá sản phẩm đầu tiên, là một chiếc bút máy, vô cùng xa hoa.

Hàn Nhã Thanh nhìn chiếc bút máy này, tấm tắc tán thưởng, không hổ danh là Thập Dạ Tàng. Nếu nhớ không nhầm thì chiếc bút máy này là phiên bản giới hạn do Montblanc và Van Cleef & Arpels hợp tác nhằm chúc mừng kỷ niệm 100 năm của họ. Trên thân bút có ba loại ngọc bích, bao gồm ngọc lục bảo, ngoài ra còn có 840 viên kim cương tinh xảo cùng với biểu tượng Van Cleef & Arpels, mặt trên được khảm hơn 20 viên đá quý.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi