CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1850

Đáng tiếc, nhất định phải có được, cũng đồng nghĩa với điên cuồng, với bất chấp tất cả, đồng thời, mất đi lý trí.

“Ba mươi tỷ!” Cô Nguyễn thẳng thừng hét lên. Con số này đáng giá nguyên một bộ trang sức, cũng đáng giá với thiết kế của Letitia, cô ta cảm thấy hoàn toàn có thể.

“Ba mươi sáu tỷ.” Là Hứa Dinh Dinh hét giá. Cô ấy không định lấy bộ trang sức này, chỉ vì Nhã Thanh muốn nên hét lên chơi chơi thôi. Hơn nữa, cái giá này cũng coi như xứng đáng, cho dù không có ai khác hét giá thì cô ấy mua cũng được.

Cô Nguyễn nhìn sang Hứa Dinh Dinh. Đúng thật là! Vì sao cứ luôn có người cướp thứ cô ta thích vậy chứ? Ban đầu vốn dĩ chỉ có cô ta với Liễu Ảnh tranh với nhau thôi, bây giờ lại thêm nhiều người như vậy, giá cả còn tăng vọt như thế nữa.

Nếu không phải là tác phẩm của Letitia thì chẳng có cái giá này đâu! Cô Nguyễn hơi bực bội vì Thập Dạ Tàng lật lọng, vốn chỉ là trang sức bình thường thôi, để cô ta đấu giá thành công chẳng phải là xong rồi sao? Bây giờ… nói cho tất cả mọi người biết đây là tác phẩm của Letitia, còn cả lời chúc phúc này nữa, làm bao nhiêu người tranh đoạt.

“Ba mươi chín tỷ.” Có người tiếp tục hét giá. Mức giá bây giờ cũng đã được coi là bình thường, có cao hơn cũng chẳng thêm được là bao, không cần hét giá nhanh như vậy. Huống hồ là, tuy rằng Letitia và tác phẩm của bà ấy nổi tiếng, nhưng thiết kế có giá cả đắt đỏ thì bản thân số đá quý làm nên nó cũng phải đủ giá trị, mà bây giờ nhìn chất liệu bộ trang sức này cũng không đắt cho lắm, nên không cần đề giá quá cao.

“Bốn mươi hai tỷ.” Cô Nguyễn tiếp cục hét giá. Bộ trang sức này là của cô ta, cho nên sẽ không nhường.

“Bốn mươi lăm tỷ.” Lần hét giá này là một quý bà, trên người đeo toàn ngọc ngà châu báu, xem ra là vì thích lời chúc kia rồi.

“Bốn mươi tám tỷ.” Cô Nguyễn hét giá không hề do dự, hoàn toàn khác với lúc nhàn nhã thong dong ra giá ba trăm triệu đều đều, trước đó hoàn toàn là chơi đùa thôi, còn bây giờ là muốn có bằng được.

“Năm mươi mốt tỷ.” Quý bà kia tiếp tục hét giá, định chơi chơi một chút thôi. Có được bộ trang sức này là tốt nhất, còn không có được thì cũng chẳng sao. Dù sao thì cũng chỉ là chơi đùa thôi mà.

“Năm mươi bốn tỷ.” Mặt cô Nguyễn không đổi sắc, thêm có ba tỷ thôi mà, cô ta sẽ không để bụng, cho nên càng không dễ dàng từ bỏ.

Xung quanh đã không còn động tĩnh gì nữa. Cái giá này, đối với tác phẩm đời đầu của Letitia thì đã đủ cao rồi, bọn họ cũng không nâng giá thêm nữa, cho nên cứ xem là được.

Hàn Nhã Thanh yên lặng chờ đợi, không hoảng loạn, không vội vã mà cứ làm chuyện của mình, thấy xung quanh không còn tiếng ồn ào mới nhìn sang cô Nguyễn. Khuôn mặt cô ta đầy vẻ đắc ý, như đã quên mất chuyện tranh bộ trang sức này với Liễu Ảnh trước đó. Hàn Nhã Thanh thầm nghĩ, nếu như cô Nguyễn không còn đối đầu với Liễu Ảnh, mà Liễu Ảnh cũng không muốn bộ trang sức này nữa thì cô sẽ từ bỏ.

Nghe thấy cái giá này, Liễu Ảnh cảm thấy đã vượt xa hoàn toàn cái giá trong lòng mình, cô ấy đã từ bỏ bộ trang sức này rồi. Cô ấy nói với Hàn Nhã Thanh rằng mình đã từ bỏ.

Thấy không ai lên tiếng nữa, cô Nguyễn lấy làm đắc ý. Cô ta nhớ tới Liễu Ảnh, xem ra khoảng cách giữa người này và cô ta thực sự không chỉ là một chút thôi đâu. Lúc nhìn sang Liễu Ảnh, cô ta gần như không thể che giấu được sự đắc ý và khinh bỉ trong ánh mắt.

Hàn Nhã Thanh cười khẩy, cô Nguyễn đang thể hiện rõ ràng với Liễu Ảnh rằng, cô ta đang cười nhạo cô ấy à? Hay chỉ muốn nói rằng, Liễu Ảnh không trả nổi cái giá tiền này.

Đúng vậy, Liễu Ảnh không có tiền, nhưng không có nghĩa là cô không có.

“Sáu mươi tỷ.” Hàn Nhã Thanh mỉm cười cất lời, nhìn thẳng vào cô Nguyễn. Sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, vẻ đắc ý và khinh bỉ ban nãy biến mất, thay vào đó là sự phẫn nộ.

“Thanh Thanh!” Liễu Ảnh kéo lấy tay Hàn Nhã Thanh, không cần phải vậy đâu, giá của bộ trang sức này không đắt đến mức đó.

Cho dù là tác phẩm của Letitia thì cũng không đáng cái giá đó. Tác phẩm thời kì đầu chưa chín muồi của bà ấy sao có thể so với bây giờ được, hoàn toàn không cần thiết.

Hàn Nhã Thanh khẽ nói với Liễu Ảnh: “Không sao đâu, tớ thấy bộ trang sức này đáng cái giá đó, cho nên không thiệt. Huống hồ, sưu tập tác phẩm của Letitia cũng tốt mà.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi