CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1852

Hàn Nhã Thanh thầm nghĩ, Liễu Ảnh đúng là ngốc thật đấy, đây là chuyện cần phải so đo sao? Cô ấy muốn có được mà, còn cô cũng chỉ muốn tặng cho cô ấy mà thôi.

“Bảy mươi tám tỷ.” Cô Nguyễn không muốn từ bỏ, nếu như đã tới nước này rồi thì làm sao có thể từ bỏ được? Bây giờ đã không chỉ còn là chuyện của một bộ trang sức nữa, mà là vấn đề thể diện của cô ta và Liễu Ảnh. Cô ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ bộ trang sức này, giống như không thể từ bỏ Tư Đồ Không vậy.

Liễu Ảnh nhìn cô Nguyễn, cô ấy không hiểu vì sao người này lại cố chấp như vậy, dường như không phải là tranh đoạt gì đó, mà là liều mạng vậy.

Liễu Ảnh có chút oán giận Tư Đồ Không, nếu như không phải vì liên quan tới Tư Đồ Không thì sao cô Nguyễn có thể nhằm vào cô ấy được, Thanh Thanh cũng sẽ không cần phải ra mặt cho cô ấy.

Bây giờ, cô Nguyễn đã đối đầu với cả cô ấy và Tình Tình luôn rồi, thứ tranh đoạt đã hoàn toàn không chỉ là một bộ trang sức nữa. Những người xung quanh đều yên lặng xem, không ngờ rằng một bộ trang sức mà có thể đấu giá tới cái mức bây giờ. Huống hồ đây chỉ là là tác phẩm thời kì đầu của Letitia thôi, không liên quan tới VG. Bọn họ đều nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, cô cả nhà họ Đường, còn tiếp tục tăng giá hay không?

“Chín mươi tỷ.” Hàn Nhã Thanh là ai chứ? Chỉ cần cô cảm thấy đáng giá thì sẽ không tiếc tất thảy để có được. Nếu như đã có người ức hiếp tới tận mặt rồi, cô còn có thể lùi bước sao? Không phải cô Nguyễn thấy Liễu Ảnh không có tiền nên mới dám vênh váo như vậy à, nhưng Liễu Ảnh không có tiền, không có nghĩa là cô không có tiền, cô còn sẵn sàng tiêu tiền vì Liễu Ảnh nữa.

Sắc mặt cô Nguyễn tái nhợt cả đi, cô ta thực sự đánh giá thấp Liễu Ảnh rồi, càng đáng giá thấp Hàn Nhã Thanh. Không ngờ rằng Hàn Nhã Thanh lại sẵn sàng tiêu tiền cho Liễu Ảnh như vậy, chín mươi tỷ, nói ném là ném ra luôn à? Liễu Ảnh có gì đáng giá như thế sao?

Cô Nguyễn nhìn Hàn Nhã Thanh với vẻ mặt tràn ngập oán hận, đây rõ ràng là đang đối đầu với cô ta.

Trước giờ giữa hai người chẳng có mối giao lưu nào, cô làm như vậy, không cảm thấy quá đáng sáo?

Đáng tiếc, Hàn Nhã Thanh sẽ không nghĩ như vậy, chỉ cảm thấy cô Nguyễn ức hiếp người quá đáng. Nếu như không phải trước đó cô Nguyễn liên tiếp sỉ nhục Liễu Ảnh thì cô cần gì phải chèn ép cô ta mãi như vậy? Lúc cô ta chèn ép người khác thì phải chuẩn bị tinh thần sẽ bị người khác chèn ép chứ.

Huống hồ, cô Nguyễn không nên trút sự oán hận vào Liễu Ảnh. Lẽ nào không phải vì Tư Đồ Không sao?

Liễu Ảnh chỉ ở bên cạnh Tư Đồ Không thôi, cô Nguyễn cần phải ghi thù như vậy? Thế nhưng người giữ Liễu Ảnh lại là Tư Đồ Không, cho cô ta hy vọng cũng là Tư Đồ Không, nếu như không phải vì Tư Đồ Không thì hai người cũng không thể đối chọi với nhau được.

“Tôi thêm ba tỷ nữa.” Cô ta không tin Hàn Nhã Thanh sẽ giúp Liễu Ảnh mãi như vậy. Cái giá bây giờ đã vượt qua cái giá vốn có rồi, cho dù là tác phẩm sau này khi Letitia đã chín chắn, do VG sản xuất thì cũng chỉ đến cái giá này thôi. Hàn Nhã Thanh vẫn còn tăng giá mãi sao?

Đúng thật là Hàn Nhã Thanh vẫn còn định tăng giá, dù sao thì cũng không có chuyện cô không trả nổi.

Nhưng Liễu Ảnh kéo chặt lấy tay Hàn Nhã Thanh, lạnh lùng nói: “Thanh Thanh, đủ rồi, tớ không cần bộ trang sức này, nếu như cô Nguyễn đã thích, vậy chúng ta nhường cho cô ta đi.”

Liễu Ảnh sợ Hàn Nhã Thanh tiếp tục hét giá, bình tĩnh cất lời, giọng điệu không che phép từ chối, khiến Hàn Nhã Thanh phải nấn ná nhìn cô ấy thêm. Đúng vậy, Liễu Ảnh của hiện tại làm chuyện gì cũng sẽ không manh động. Hiện giờ, cô ấy nói rằng cô ấy không cần bộ trang sức này nữa với vẻ rất nghiêm túc, từ bỏ rất dễ dàng.

“Cậu thực sự không cần sao? Bộ trang sức này…” Hàn Nhã Thanh hơi do dự. Cô biết mẹ cô ấy rất muốn đấu giá được bộ trang sức này cho cô ấy. Đây là tín vật định tình năm đó, vô cùng ý nghĩa, hơn nữa, cô có lòng tin chắc chắn sẽ đấu giá được, đừng nói là cô Nguyễn, cho dù là cả nhà họ Nguyễn cũng không thể ngăn cản.

“Cho dù có quý giá đến mấy thì cũng chỉ là một bộ trang sức thôi, nào quý giá bằng con người chứ? Bây giờ mẹ tớ đang ở bên tớ, vẫn luôn bầu bạn bên cạnh tớ. Hơn nữa tớ còn có một người bạn tốt như vậy, vui mừng còn không kịp, cần gì phải băn khoăn vì một bộ trang sức chứ?” Liễu Ảnh nói.

Cô ấy không bận tâm tới bộ trang sức này, cho dù có nhiều hơn cũng không bận tâm. Hơn nữa, dù có là thứ vô cùng ý nghĩa thì cũng chẳng thể nào so với con người được. Cô ấy nghĩ, nếu là mẹ thì bà cũng sẽ không muốn Thanh Thanh tiêu nhiều tiền như vậy để có được đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi