CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1854

Liễu Ảnh không nhịn được mà khẽ bật cười. Có phải cô Nguyễn này có hiểu lầm gì đó không, hay là cảm thấy rằng Tư Đồ Không nên là của cô ta mới đúng? Đáng tiếc, cô ấy không muốn nhắc tới Tư Đồ Không, chỉ nhìn cô ta: “Có thể đấy, chỉ là, ai đó tiếp cận tôi cũng tốt hơn là cô Nguyễn liều mạng muốn tiếp cận người khác.”

Liễu Ảnh nói nhẹ bẫng, nếu không nhớ nhầm thì Tư Đồ Không cũng chẳng coi cô ta ra gì.

Liễu Ảnh nói nhẹ bẫng, nếu không nhớ nhầm thì Tư Đồ Không cũng chẳng coi cô ta ra gì. Nếu như Tư Đồ Không đã không quan tâm tới cô ta, cô ta lấy Tư Đồ Không ra để kích thích cô ấy, vậy thì đừng có sợ bị kích thích ngược lại.

Quả nhiên, nụ cười trên mặt cô Nguyễn lập tức cứng đờ, cô ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Liễu Ảnh, đáng chết! Cô ta dám châm chọc mình, Tư Đồ Không chủ động tiếp cận cô ta ư? Cho dù có như vậy thì cô ta có thể làm gì được? Không phải cô ta vẫn không thể cưới Tư Đồ Không sao? Bà Tư Đồ không hề thích cô ta, càng không chấp nhận cô ta, người cuối cùng có thể ở lại bên Tư Đồ Không, chỉ có mình mà thôi.

“Vậy sao? Đáng tiếc nhỉ, cho dù là nhất thời tiếp cận cô thì cũng không có nghĩa là cô có thể mãi ở bên anh ấy.” Cô Nguyễn lạnh lùng nói, mang theo một chút đe dọa.

“Nhất thời thì cũng là từng có, vẫn tốt hơn so với chưa từng tiếp cận.” Liễu Ảnh nhẹ giọng nói, lời nói lọt vào tài cô Nguyễn lại là một kiểu châm chọc.

“Vậy à? Những thứ không phải của cô thì cuối cùng vẫn không phải của cô, giống như bộ trang sức ngày hôm nay vậy, cuối cùng vẫn rơi vào trong tay tôi thôi. Con người cũng vậy, cho dù nhất thời thuộc về cô, nhưng cuối cùng vẫn là của tôi.” Cô nguyễn khiêu khích. Không phải Liễu Ảnh muốn có bộ trang sức này sao? Nhưng cuối cùng vẫn không có được, thứ không thuộc về mình thì đừng có nghĩ nhiều làm gì.

“Không so được với cô Nguyễn, nhà cao cửa rộng, món trang sức từ năm năm trước được bán đấu giá với giá chín trăm triệu, năm năm sau lại được cô Nguyễn mua với giá chín mươi ba tỷ. Cái giá này, tôi chỉ cần nghĩ bản thân đã từng có thôi là trong lòng đã cảm thấy thỏa mãn rồi.” Liễu Ảnh cười cợt nhìn cô ta, thực sự tưởng rằng một bộ trang sức bình thường mà có thể thể hiện được sao? Người tới ngày hôm nay đều là những nhân vật có mặt mũi. Giá của một bộ trang sức như thế nào, bọn họ đều hiểu rõ, tầm chục tỷ thì có rất nhiều người muốn mua, chẳng qua là vì cái gọi là lời chúc phúc kia thôi, muốn lấy được vận may. Kết quả là cô Nguyễn lại bỏ ra gần trăm tỷ để mua lại cái vận may hư vô mờ mịt này, đúng thật là… bội phục!

“Cô!” Cô Nguyễn tức không chịu được, trước đó bỏ ra nhiều tiền để mua như vậy, cô ta đã có chút hối hận rồi. Bộ trang sức này ngoài việc nó do Letitia thiết kế ra thì không có chỗ nào khác đáng nói cả, đá quý được dùng đều là loại bình thường, không quý giá cho lắm. Khi đó Thập Dạ Tàng lấy Letitia và “Love”

ra để làm mánh lới quảng cáo, để người khác cảm thấy hứng thú nhất thời, nhưng khi bình tĩnh lại sẽ phát hiện ra rằng, nó không đáng, đến cả ba mươi tỷ cũng không đáng, thế mà cô ta lại mua với giá hơn chín mươi tỷ, đúng là…

Nếu không phải cô cả nhà họ Đường tranh đoạt với cô ta thì cô ta sẽ không bỏ ra nhiều tiền để mua như vậy. Cô Nguyễn nghĩ như vậy, nhìn sang Hàn Nhã Thanh, đều vì hai người này nên cô ta mới bỏ ra nhiều tiền oan như vậy!

“Nếu không phải vì hai người, sao tôi lại bỏ ra nhiều tiền để mua như vậy!” Cô Nguyễn tức tới mức thở hổn hển hét lên.

Hàn Nhã Thanh đột nhiên bật cười, khẽ hỏi: “Cô Nguyễn nói như vậy là có ý gì? Lúc đấu giá đâu có ai nói gì với cô đâu, cũng chẳng ai hét giá giúp cô cả, không phải cô vẫn luôn cạnh tranh giá với tôi sao? Sao thế, giờ hối hận rồi à?”

Phải! Giờ hối hận rồi! Cô Nguyễn vô cùng muốn nói như vậy, nhưng cô ta không nói được. Một khi nói như vậy thì là thừa nhận cô ta không bằng Liễu Ảnh! Cô ta tuyệt đối không thể thừa nhận.

“Nếu không phải cô Nguyễn cố chấp muốn như vậy thì bộ trang sức này vốn là do tôi mua. Bây giờ cô Nguyễn lại nói thế, là không cần nữa à?” Hàn Nhã Thanh hỏi, trong mắt cô, bộ trang sức này có đáng cái giá đó hay không không quan trọng, giá trị của bộ trang sức này đối với Liễu Ảnh là vô giá.

“Sao nào, bây giờ cô Hàn còn định mua à?” Cô Nguyễn châm chọc nói. Có đứng ở vị trí của người khác đâu mà hiểu. Người bỏ gần trăm tỷ ra cũng đâu phải cô, còn không để cô ta nói à?

“Cho nên cô Nguyễn đồng ý nhường nó cho chúng tôi sao?” Hàn Nhã Thanh cố ý nói, nếu như cô ta đã muốn tự rước lấy nhục thì cần gì phải nể tình chứ?

Cô Nguyễn không nói gì, câu hỏi này rất bối rối, cô ta trả lời như thế nào cũng không đúng. Nếu đồng ý thì việc cạnh tranh trước đó của cô ta là một trò cười. Chỉ sợ chẳng mấy chốc là tất cả mọi người đều biết rằng cô ta bỏ gần trăm tỷ ra để mua một bộ trang sức, sau đó hối hận, lại nhường cho người cạnh tranh với cô ta, vậy thì còn ý nghĩa gì nữa chứ?

Nhưng nếu như không đồng ý, bỏ ra gần trăm tỷ này thực sự không cam lòng, bây giờ càng nghĩ càng thấy nghẹn khuất. Liễu Ảnh nhìn sang cô Nguyễn, vẻ mặt bây giờ của cô ta thực sự rất đặc sắc, muốn đồng ý nhưng lại không muốn mất mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi