CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1867

Cho dù ăn cơm bằng một tay không tiện thì cô cũng không rút bàn tay kia ra. Anh ta muốn làm cái gì đều có thể làm cả, hơn nữa lúc ăn cơm cô còn gắp cho anh ta rất nhiều đồ ăn ngon nữa mà, cả bữa cơm đều quan tâm tới anh ta đó, Mặc Thành bất mãn cái gì vậy chứ?

Lâm Từ không hiểu, mà cũng không nghĩ nữa, dù sao thì theo quan điểm của Lâm Từ, sẽ không có chuyện Mặc Thành không vui vì cô đâu. Tự cô chủ động theo đuổi người ta, liệu Mặc Thành có rung động hay không, cô cảm thấy với năng lực của mình, Mặc Thành rung động cũng là chuyện sớm muộn thôi.

Nhưng bây giờ chắc không đến mức đó, dù sao thì ban nãy cũng một mặt không muốn, đồng ý chẳng qua là vì tính hiếu thắng, muốn chinh phục cô mà thôi. Tình cảm như vậy, nói thế nào nhỉ, tóm lại là không thuần khiết.

“Ăn no quá, cảm ơn Thành thiếu chủ chiêu đãi nhé.” Lâm Từ ăn no uống đủ, muốn hoạt động một chút nhưng Mặc Thành lại nắm chặt lấy tay cô, cứng ngắc không rút ra được. Lâm Từ rút lần nữa, Mặc Thành vẫn nắm rất chặt, Lâm Từ nhìn Mặc Thành với ánh mắt kì lạ.

“Em đứng dậy đi.” Mặc Thành nói với Lâm Từ, không hề có ý buông tay ra. Lâm Từ nghe theo, lúc Lâm Từ đứng lên thì Mặc Thành dùng sức kéo một cái, kéo Lâm Từ lên đùi anh ta, tay trái thuận thế ôm lấy eo cô.

Động tác như thế này vô cùng ám muội, cả người Lâm Từ cứng đờ: “Anh…”

“Anh muốn ôm bạn gái anh một chút.” Mặc Thành nhấn mấy chữ “Bạn gái anh” rất mạnh, danh nghĩa này dường như làm chuyện gì cũng chính đáng hơn nhiều. Lâm Từ tò mò, một người có thể thay đổi nhiều tới như vậy sao? Hơn nữa còn nhanh như vậy, bị cái gì kích thích à?

“Em có vừa ý với màn chiêu đãi của anh không?” Mặc Thành ôm Lâm Từ, để cô dựa vào người mình, động tác của Lâm Từ cứng đờ, không dám dựa vào, nói chính xác hơn là không tin tưởng. Nhưng Mặc Thành chỉ ôm cô thôi, không có quá nhiều động tác gì cả, một lúc sau Lâm Từ mới dần dần yên tâm, thả trọng lượng cơ thể lên người Mặc Thành.

“Vừa lòng chứ, đều là những món em thích, thanh đạm đúng là “mỹ vị nhân gian”.” Sau khi Lâm Từ thả lỏng mới cất lời nói, đây không phải là một động tác thoải mái lắm. Lúc chuẩn bị đi lên cô đè hết sức lên người Mặc Thành, để khi lúc mình đứng dậy thì có thể phản ứng lại với tốc độ đủ nhanh. Nhưng bây giờ đang ngồi trên đùi Mặc Thành, tất cả sức lực đều ở trên người Mặc Thành, nghĩ thấy rất khó, thậm chí là còn cần phải mượn sức của Mặc Thành, Lâm Từ có hơi bị động.

“Cho nên, lời cảm ơn của em có phải nên mang tính thực tế hơn không?” Mặc Thành được nước lấn tới.

Nếu như anh ta đã biết rõ tâm ý mình, dù cho chỉ là là tâm ý nhất thời thì cũng phải cố gắng có được. Ban nãy Lâm Từ lấy được lợi từ anh ta thì bây giờ anh ta cũng phải từ từ đòi lại.

Đáng tiếc Lâm Từ lại không mắc câu, cô dựa vào người Mặc Thành, tìm một vị trí thoải mái: “Lẽ nào hôm nay Thành thiếu chủ tìm em không có chuyện quan trọng gì sao?” Lâm Từ kinh ngạc, nói đùa hay sao, Mặc Thành, thiếu chủ Quỷ Vực Chi Thành, hôm nay mất nhiều công sức mời cô tới đây như vậy, kết quả là từ đầu tới cuối chẳng có chuyện quan trọng gì cả, cảm thấy ổn nổi không?

Chỉ là vì tặng đá quý cho cô thôi sao? Nhưng không phải tặng đá quý chỉ là cái cớ à? Nếu hôm nay không phải anh ta đấu giá được pha lê hồng thì nó sẽ là của cô rồi, cho nên Mặc Thành chỉ muốn tìm một cái cớ thôi sao?

Lâm Từ có chút không hiểu, hôm nay Mặc Thành gặp cô là vì cái gì? Hình như bọn họ chẳng có lý do gì mà phải gặp nhau cho bằng được cả. Nhưng cô rất vừa lòng với cuộc gặp mặt ngày hôm nay. Hiện giờ cô nhất định phải có được Mặc Thành.

“Vậy khi nào thì Thành thiếu chủ định đi, tối nay nghỉ ngơi ở đâu?” Lâm Từ ngồi trên đùi Mặc Thành, đôi giày thả lỏng treo ở trên chân, mỗi hành động cử chỉ đều vô cùng quyến rũ.

Mặc Thành cảm nhận được rõ ràng rằng Lâm Từ đang quyến rũ anh ta, quyến rũ không chút che đậy, hơn nữa còn mang theo chút khiêu khích khó hiểu nữa.

“Sao thế, cô Lâm định mời anh tới nhà à?” Mặc Thành không ngờ sẽ phát triển với người phụ nữ này nhanh tới như vậy. Theo dự định của anh ta thì anh ta sẽ luôn một mình, không nhất định sẽ yêu từ cái nhìn đầu tiên, xiêu lòng với cái nhìn thứ hai, nhưng lúc gặp nhau thì nhất định sẽ thấy hân hoan, bọn họ sẽ từng bước làm quen, làm thân, tất cả những điều này đều rất tự nhiên. Chứ không giống như Lâm Từ, lần gặp mặt chính thức đầu tiên đã là tiếng sét đánh xuống long trời lở đất, không chút dè dặt.

Mặc Thành cảm thấy, anh ta sẽ thích kiểu phụ nữ hơi dè dặt một chút, nhưng không phải là kiểu giả vờ dè dặt. Như vậy khi bọn họ ở bên nhau, mọi chuyện nhỏ nhặt đều nhớ rất kỹ. Nhưng hình như Lâm Từ không biết dè dặt có nghĩa là gì cả, mỗi một hành động cử chỉ của cô đều thẳng thắn đến mức khiến người ta đỏ mặt tim đập. Giống như bây giờ vậy, như đang mời gọi, khiến Mặc Thành phải nghiến răng nghiến lợi, với ai cô cũng đều như thế này sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi