CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1870

“Đương nhiên là anh…” Mặc Thành cố ý kéo dài giọng, nhìn Lâm Từ đầy thâm ý. Lâm Từ có chút lo lắng, chỉ nghe thấy Mặc Thành nói: “Sẽ ở lại đây vì lời mời nhiệt tình của cô Lâm.”

Nụ cười của Lâm Từ hiện rõ trên mặt, nhưng ánh mắt lại có chút lạnh lùng. Hai người đều đang chơi đùa với lửa. Lâm Từ cảm thấy, nếu đã như vậy thì đừng sợ chơi với lửa có ngày bỏng tay, nhà họ Mặc hay Quỷ Vực Chi Thành cũng vậy, không cần để ý làm gì, chỉ là, vì người này thôi.

“Được.” Lâm Từ lại nở nụ cười: “Vậy đi thôi.”

Phòng của Lâm Từ có màu xanh tím, màu xanh lam u ám, nhưng màu tím lại mang tới cảm giác huyền bí. Khi Mặc Thành tiến vào lập tức cảm thấy có chút lạnh lẽo và ấm áp lạ thường, rất mâu thuẫn, giống như con người Lâm Từ, lần đầu tiên gặp thì đoan trang, trầm ổn, lần sau gặp lại lạnh lùng vô tình, giờ lại nhiệt tình như lửa.

Mặc Thành cho rằng, lần đầu bản thân tới sẽ rất câu nệ, nhưng không hề. Phòng của Lâm Từ rất sạch sẽ, không có chút đồ dư thừa nào, nói ngắn gọn chính là không có chút hơi người, nhưng Mặc Thành ngồi ở đây lập tức cảm nhận được mùi hương của Lâm Từ.

“Em đi tắm trước, anh cứ tự nhiên.” Lâm Từ vừa vào đã tháo giày, tùy tiện quăng túi lên sô pha, xõa tóa ra, hoàn toàn không ý thức có người đàn ông lạ tới nhà.

Mặc Thành thích Lâm Từ chân thật như vậy, nhìn dáng vẻ thoải mái của cô, rồi nghĩ tới việc trước mặt người đàn ông khác cô cũng có dáng vẻ như vậy thì lại cảm thấy tức giận, nhưng anh ta nói với bản thân mình, không phải thế đâu, chỉ ở trước mặt anh ta thì Lâm Từ mới như vậy thôi, có lẽ, chỉ là cô ấy tin tưởng vào anh ta.

Khi Lâm Từ đi ra, Mặc Thành đang xem tạp chí VG, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên nhìn Lâm Từ. Cô đang mặc đồ ngủ, đã tẩy trang, không biết có phải do nước nóng quá hay không mà mặt cô hơi ửng hồng, nhưng đột nhiên lại có cảm giác ngây ngô.

Trong khoảnh khắc Lâm Từ đi ra, Mặc Thành nghe thấy rõ ràng tiếng tim mình đập rõ ràng. Anh ta biết, bản thân đã thích Lâm Từ rồi, không phải vì nhà họ Mặc, không phải vì vướng mắc giữa Trương Minh Hoàng và Lâm Uyển, chỉ vì cô là Lâm Từ, anh ta thích Lâm Từ.

Mặc Thành chưa từng nghĩ thích một người lại chỉ cần thời gian một ngày mà thôi. Trước hôm nay, anh ta chỉ cảm thấy hứng thú với Lâm Từ, nhưng bây giờ anh ta nhất định phải có được Lâm Từ.

Lâm Từ lục tung tủ quần áo, tìm ra một bộ đồ ngủ nam, đưa cho Mặc Thành. Mặc Thành nhìn bộ đồ ngủ đó, cả người sững sờ, sau đó lại cảm thấy tức giận, đau lòng! Lâm Từ về nước không bao lâu mà đã có người đàn ông khác qua đêm ở đây rồi sao?

Lâm Từ tưởng Mặc Thành không thích đồ của khác, giải thích: “Đồ mới đó, chưa từng dùng qua đâu, nếu anh không thích thì em sẽ bảo người mang bộ khác tới.”

“Chỗ em, từng có người đàn ông khác tới qua đêm sao?” Mặc Thành không kìm được hỏi, trong giọng lộ vẻ ghen tỵ.

Lâm Từ nhìn Mặc Thành đầy thâm ý: “Anh đang ghen đấy à?”

“Đúng vậy, không được sao?” Mặc Thành hỏi ngược lại. Hiện giờ anh ta đã là bạn trai của cô, ghen thì có làm sao, không phải chuyện bình thường à?

“Từng có người tới.” Lâm Từ cảm thấy Mặc Thành như vậy rất đáng yêu. Hình như có rất ít người thẳng thắn thừa nhận mình đang ghen như vậy nhỉ? Nhưng Mặc Thành lại nói với vẻ nghiêm túc, còn không cho cô phản bác nữa, khiến cô không kìm được mà muốn vuốt ve anh.

“Là em họ của em, lúc trước từng ở đây.” Lâm Từ giải thích, muốn bắt nạt anh ta nhưng lại không nỡ.

Mặc Thành lúc này có cảm giác như đang làm nũng như, nếu là bình thường, một người đàn ông làm nũng trước mặt cô thì cô sẽ chỉ thấy phản cảm thôi. Nhưng khuôn mặt này của Mặc Thành lại khiến cô cảm thấy tội lỗi, Lâm Từ thầm nghĩ, có một khuôn mặt đẹp quả là một chuyện rất quan trọng.

Lúc này trong lòng Mặc Thành mới dễ chịu hơn một chút, nhận lấy bộ quần áo, nhưng lại âm thầm bĩu môi. Dù là em họ cũng không muốn cho cậu ta ở đây, Lâm Từ là của anh ta, mọi thứ của Lâm Từ anh ta đều muốn chiếm giữ cho riêng mình, mà mọi thứ của anh ta, cũng là của Lâm Từ. Anh ta thật sự muốn có được cảm giác chiếm hữu tuyệt đối này, nhưng lại không dám thể hiện ra, sợ Lâm Từ chạy mất.

Lúc Mặc Thành đi tắm, Lâm Từ gọi điện thoại về nhà, nói qua một chút chuyện ở Thập Dạ Tàng và chuyện Mặc Kỳ với Cận Thập Dạ. Mặc Tử không dặn dò gì, nhưng nếu Mặc Kỳ và Cận Thập Dạ kết hôn thì có lẽ sau này sẽ không ở nhà họ Mặc nữa, có điều cũng chẳng sao, Lâm Từ không quan tâm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi