CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1885

Đôi mắt Lạc đột nhiên nóng rực, Đường Minh Hạo biết mình đi nước cờ này đúng rồi! Cậu thực sự có thể giúp Lạc, thậm chí chỉ có bản thân cậu mới có thể giúp được anh ta.

Vừa rồi Lạc nhìn Đường Minh Hạo chỉ muốn chiếm cậu làm của riêng mình, nhưng anh ta không có cách nào làm vậy. Tuy nhiên, những lời của Đường Minh Hạo đã nhắc nhở anh ta. Phải, anh ta không thể có được Đường Minh Hạo, không thể độc chiếm Đường Minh Hạo, nhưng nếu Đường Minh Hạo tự mình muốn thì sao? Nếu bản thân Đường Minh Hạo tự mình đồng ý thì anh ta có thể có được Đường Minh Hạo một cách chính đáng!

“Có muốn đi theo tôi không?” Lạc kích động nói, đột nhiên đi tới trước mặt Đường Minh Hạo, hai tay đặt ở bên hông cậu: “Cậu có đồng ý đi theo tôi không?”

Đường Minh Hạo sửng sốt. Hóa ra mục đích của người này thật sự là cậu sao? Đi theo anh ta à? Đường Minh Hạo tuyệt đối không thể chấp nhận được, nhưng cậu cũng biết hiện tại tuyệt đối không thể nói như vậy.

“Tôi không hiểu có nghĩa là gì, đi theo chú là như thế nào?” Đường Minh Hạo cố ý nói, giả vờ không hiểu nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào Lạc, quan sát kĩ vẻ mặt của anh ta.

Ánh mắt Lạc nhìn Đường Minh Hạo vừa tham lam vừa nóng rực: “Có nghĩa là cậu đồng ý ở bên cạnh tôi cả đời, sẽ không rời khỏi tôi, chỉ thuộc về một mình tôi thôi!” Lạc nói vội vàng, trong hơi thở còn mang theo dục vọng khó mà diễn tả bằng lời. Một con búp bê như thế này trong quá trình phá hủy nó nhất định sẽ rất thú vị! Đã quá lâu, quá lâu rồi anh ta không gặp được một đứa trẻ hợp ý mình như vậy!

Lần đầu tiên nhìn thấy Đường Minh Hạo anh ta đã biết mình nhất định sẽ luyến tiếc đứa bé này. Nếu không phải trưởng lão đích thân ra lệnh thì nhất định anh ta sẽ không đợi đến bây giờ mà chưa ra tay.

Vốn dĩ đứa bé này chỉ là một món hàng thôi, anh ta không cần phải tự mình đến đây, nhưng vì Đường Minh Hạo quá đẹp, quá hoàn hảo, như một món đồ do chính tay Chúa tạo ra, như pha lê chạm vào là sẽ vỡ. Anh ta luôn theo dõi đứa trẻ hoàn hảo như thế này, vì vậy anh ta cũng đoán trước thời gian nó tỉnh dậy để đi đến đây. Anh ta muốn để Đường Minh Hạo nhìn anh ta, để cậu ở lại bên cạnh anh ta.

“Nhưng tôi vẫn còn là một đứa bé, ba mẹ vẫn đang chờ tôi về nhà. Tôi không thể ở đây vĩnh viễn với chú được.” Đường Minh Hạo rụt rè nói, mang theo ý thăm dò. Đây là một chỗ xa lạ, Lạc đưa cậu đến đây có phải là vì có ý muốn bắt cậu đi không? Hay thật ra ngay từ đầu tương lai của cậu đã bị người khác sắp đặt, hơn nữa ở nơi này trong mắt người khác cậu chính là một người xa lạ?

“Về nhà sao?” Lạc lặp lại từ đó, ánh mắt đảo qua người Đường Minh Hạo. Xem ra đứa bé này còn chưa hiểu tình hình bây giờ rồi. Đã đến đây rồi thì làm gì còn đường để quay đầu nữa? Tuy nhiên, anh ta không muốn nói thẳng với Đường Minh Hạo, nhìn một người tràn đầy hy vọng dần trở nên tuyệt vọng chẳng phải là một loại hưởng thụ sao? Nếu bây giờ cậu đã suy sụp không còn tinh thần thì làm sao anh ta có thể chơi vui được chứ?

“Cũng phải, có khi có một ngày nào đó cậu sẽ quay về cũng không biết chừng? Vậy thì cậu hứa với tôi sẽ ở lại đây với tôi được không?” Lạc cười nói, nhưng trong nụ cười lại đầy sự mỉa mai. Đường Minh Hạo hiểu rõ, trong mắt Lạc, cậu thực sự không thể quay lại nữa rồi. Anh ta đang nói dối cậu, vậy thì cậu sẽ ở lại với Lạc sao? Không! Lạc là một tên biến thái. Bây giờ anh ta không dám động vào cậu có thể là do sau lưng anh ta còn có người khác, mục đích chưa đạt được nên anh ta không thể tùy tiện làm tổn thương cậu. Nếu cậu thật sự đồng ý thì e rằng đây mới là khởi đầu của cơn ác mộng thực sự.

“Mẹ nói là tôi không thể tùy tiện đồng ý với yêu cầu của người khác.” Đường Minh Hạo cau mày, giả vờ nói với vẻ đơn thuần rằng mình không thể đồng ý với Lạc. Tuyệt đối không được, ít nhất vào thời điểm tính mạng không nguy hiểm thì cậu không đồng ý với anh ta.

“Tôi không phải là người khác. Nếu cậu hứa sẽ ở bên cạnh tôi thì tôi sẽ luôn bảo vệ cậu. Trên đảo Xích Lê, chỉ có tôi mới có thể đảm bảo an toàn cho cậu thôi.” Lạc dỗ dành cậu. Khi đến đảo Xích Lê thì Đường Minh Hạo sẽ là một cục mỡ, sẽ có rất nhiều người muốn có cậu. Tuy Đường Minh Hạo là do anh ta mang về, nhưng nếu các trưởng lão nhất định bắt anh ta phải giao Đường Minh Hạo cho người khác thì anh ta cũng không giữ được, đúng là khó chịu!

Cũng may bây giờ vẫn còn may, trưởng lão phái anh ta tới đón Đường Minh Hạo, nếu như có người khác chiếm trước thì mới là chuyện phải tức giận! Vì vậy, trong hai ngày này anh ta nhất định phải tìm cách khiến Đường Minh Hạo đồng ý đi theo anh ta, chỉ đi theo một mình anh ta thôi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi