CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1892

Đó là Linh! Đường Minh Hạo cảm thấy trái tim căng thẳng lúc này mới thả lỏng lại. Cậu nhớ rõ cảm giác ấm áp và cảm giác khi nắm tay này, thật may là có người ở bên cạnh cậu, thật may là cậu không đơn độc.

Đường Minh Hạo nắm chặt tay Linh, từ trong đáy lòng cậu chậm rãi nói: ‘Làm ơn, xin hãy để tôi có thể tin tưởng một mình chị ở đây, cho dù chị không đáng tin cậy thì hãy đợi đến khi tôi bắt đầu quen dần rồi hẵng từ từ lấy lại niềm tin của tôi nhé, được không?’ Đường Minh Hạo nằm xuống, nằm nghiêng đối mặt với Linh. Cậu gần như chưa từng ngủ với người nào khác, còn bây giờ bên cạnh có người khiến cậu cảm thấy thật yên tâm. Đường Minh Hạo nắm lấy bàn tay này rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Một đêm không mộng. Sáng ngày hôm sau, Đường Minh Hạo bị ánh mặt trời làm cho tỉnh lại, ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ, bao phủ sự ấm áp lên người cậu. Đường Minh Hạo mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt của Linh gần trong gang tấc. Bàn tay cậu vẫn được cô bé nắm lấy, hôm qua chỉ cảm thấy đôi tay này hơi ấm, bây giờ sau khi xoa kỹ thì mới cảm giác được trên tay có một lớp chai, chắc hẳn đôi tay này đã từng bị tra tấn.

Đường Minh Hạo đột nhiên cảm thấy đau lòng. Linh không lớn hơn Đường Vũ Kỳ là bao. Vũ Kỳ là công chúa lớn lên trong bàn tay nâng niu của mọi người, nâng trong tay sợ vỡ ngậm trong miệng sợ tan. Trên tay cô bé đừng nói là vết chai, đến cả một vết sẹo cũng không có. Còn Linh, chỉ sợ trên người cô bé toàn là vết thương.

Cô bé có vẻ ngoài rất đẹp, lông tơ nhỏ trên mặt dường như hiện rõ trong ánh ban mai. Nhưng lúc ngủ cô bé lại cau mày, dường đang lo lắng điều gì. Đường Minh Hạo đưa tay ra vuốt lông mày giúp cô bé.

Nhưng vừa mới đụng phải thì Linh đã tỉnh dậy. Cô bé kêu khẽ một tiếng, buông bàn tay đang nắm lấy Đường Minh Hạo ra. Đường Minh Hạo chợt cảm thấy hụt hẫng, nhưng cậu lại nhanh chóng nhắm mắt lại, giả bộ đang ngủ.

Linh mở mắt ra, trong lòng thấy ảo não không thôi. Vậy mà cô bé thật sự ngủ đến giờ này, nếu bà ngoại biết thì có lẽ sẽ tức giận mất! May là hôm nay không cần đi gặp bà. Đêm qua cô bé lại ngủ rất say, là vì cảm thấy người trước mặt này đáng tin sao?

Linh đứng dậy, đứng bên giường đẩy Đường Minh Hạo một cái: “Đường Minh Hạo, đã đến giờ phải dậy rồi.”

Giọng nói của cô bé nhẹ nhàng, có vẻ tâm trạng khá tốt. Đường Minh Hạo thầm định nghĩa như vậy, sau đó dụi dụi mắt, giả vờ như vừa mới ngủ dậy.

“Đi nào, tôi đưa cậu đi ăn cơm rồi mua quần áo.” Linh đã mặc quần áo rồi, vẫn là màu đen như cũ, không có hoa văn gì, trông rất già dặn. Đường Minh Hạo cảm thấy đây không phải là màu quần áo con gái nên mặc. Quần áo của con gái phải có nhiều màu sắc đầy sức sống, màu đen thế này quá nặng nề.

Đường Minh Hạo không thích Linh mặc đồ đen, nhưng khi cô bé mặc vào cậu lại thấy cũng không tệ, bộ đồ làm cho cô bé trông rất trắng, giống như bạch ngọc vậy.

“Ở đây sao?” Đường Minh Hạo đi theo Linh, cảm giác khác hẳn với lúc cậu đến hôm qua. Trên con đường ở hai bên không có chướng ngại vật gì, cũng không có cảm giác kiềm nén như ngày hôm qua.

“Chúng ta đổi hướng khác đi.” Linh giải thích rằng nơi Đường Minh Hạo ở ngày hôm qua là phía đông đảo Xích Lê, là nơi các trưởng lão sinh sống, không phải nơi người thường sinh sống. Bây giờ họ đang đi đến khu dân cư.

“Vậy à.” Đường Minh Hạo thuận miệng trả lời. Có vẻ như dọc đường đi có khá ít người đi lại, cứ như không có ai sinh sống ở đây. Nhưng môi trường xung quanh đây cũng khá tốt, màu xanh bạt ngàn, thích hợp để nghỉ dưỡng. Nếu không phải ở đây cuộc sống của cậu luôn bị đe dọa bất cứ lúc nào thì cậu còn có hứng thú đi du ngoạn nơi này một chuyến nữa.

Khu vực xung quanh dần trở nên sôi động, gần đó có thêm nhiều người hơn, thỉnh thoảng lại có trẻ con chạy qua. Trên mặt Linh cũng nở một nụ cười, cô bé nhắc nhở: “Gần đến rồi. Cậu cần gì cứ nói thẳng, không phải ngày nào chúng ta cũng tới đây đâu.”

Đường Minh Hạo gật đầu, ở đây có cảm giác phố xá sầm uất, giống như một thị trấn bình thường, người ra kẻ vào, có người bán đồ, mua đồ, các hoạt động ăn uống vui chơi đều có.

Nếu không phải hôm qua vừa mới trải qua sự đe dọa tính mạng thì Đường Minh Hạo có cảm giác nhất định mình sẽ bị cảnh tượng trước mắt mê hoặc. Đây chỉ đơn giản là một buổi sáng bình thường với những con người bình thường, cuộc sống bình thường, đâu có sự sợ hãi và kinh khủng nào.

Sự hài hòa ở hiện tại cùng sự lo lắng của đêm qua đang đối lập trong tâm trí Đường Minh Hạo. Trong óc cậu đang giằng co giữa sự sợ hãi và hiếu kỳ với đảo Xích Lê này.

Đường Minh Hạo còn nghĩ là sự xuất hiện của cậu và Linh sẽ gây náo loạn, vì dù sao nếu Linh cũng giống như Lạc và Triều thì những người bình thường này sẽ cảm thấy sợ hãi phải không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi