CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1895

“Đứng ở chỗ này đừng nhúc nhích.” Linh thấp giọng nói với Đường Minh Hạo. Cô bé bước tới khuỵu gối trước bà cụ ở hướng đông: “Bà ngoại.”

“Ở đây phải gọi là đại trưởng lão.” Bà cụ nhìn Linh, trong mắt không có bao nhiêu tình cảm.

Linh đổi giọng: “Đại trưởng lão, cháu đã đưa người tới rồi.”

Ánh mắt của Đường Minh Hạo nhìn theo Linh. Bây giờ Linh không còn dịu dàng đáng yêu như lúc trước nữa mà giống như lần đầu họ gặp mặt, thậm chí còn bình tĩnh hơn.

“Không tệ, không tệ.” Đại trưởng lão gật đầu, nhìn về phía Đường Minh Hạo rồi gật đầu.

Đường Minh Hạo nhìn thấy bà ngoại của Linh đang ngồi ở đằng xa, hình như chỉ ngoài bốn mươi tuổi thôi, trên mặt nở nụ cười, nhưng nụ cười này trông rất quỷ dị.

Đường Minh Hạo đứng tại chỗ không di chuyển, cậu không rõ tình huống hiện tại, hơn nữa vẻ mặt quá lạnh lùng của Linh khiến cậu cảm thấy sợ hãi trước tình hình hiện tại.

Bây giờ cậu xuất hiện ở đây chắc hẳn không được coi là chuyện tốt. Người xung quanh nhìn cậu với ánh mắt dò xét trần trụi, giống như món hàng hóa đang được rao bán. Đường Minh Hạo cảm thấy nhục nhã vô cùng, nhưng cậu càng hiểu rõ hơn, chỉ cần cậu dám lộ vẻ không kiên nhẫn thì những người xung quanh sẽ xông tới. Dù cậu có chết cậu cũng không thể hoảng sợ, cũng không thể chủ động mang phiền phức tới cho Linh. Nếu Linh nói bảo vệ cậu là thật thì nhất định phải có cách để giải quyết tình trạng hiện tại.

“Đây là người thứ mấy tới đảo Xích Lê năm nay rồi?” Đại trưởng lão cười nói, hai mắt híp lại, nhìn không thấy con mắt đâu, càng không nhìn rõ tình cảm bên trong đó.

“Đã là người thứ chín rồi ạ.” Linh đứng bên cạnh lạnh lùng nói. Đường Minh Hạo kinh hãi, người thứ chín?

“Bây giờ có bao nhiêu người còn sống?” Đại trưởng lão gật đầu. Bà ta không thấy nhiều, sau này sẽ có những người khác tới mà phải không? Trong đám người năm nay tới đây thì người trước mắt này đẹp hơn, cũng bình tĩnh hơn tất cả những đứa trẻ trước đây, không biết lần này bọn họ sẽ tranh giành như thế nào đây?

“Hai người sống sót, một người bị điên.” Linh nói câu này mà trên mặt không có biểu cảm gì, dường như sự sống chết của họ không liên quan gì đến cô bé.

“Thả người bị điên ra đi, coi như đảo Xích Lê khoan dung với hắn.” Đại trưởng lão gật gật đầu, thở dài nói, dáng vẻ trông như thật sự rất thương tâm. Theo bản năng Đường Minh Hạo chợt cảm thấy ghê rợn.

Trước đó Lạc nói, đảo Xích Lê sẽ thả một số người rời đi là chỉ những loại người như vậy sao? Đã điên rồi, vô dụng rồi nên mới thả bọn họ đi, vậy thì làm sao bọn họ sống sót được đây?

Đường Minh Hạo càng ngày càng cảm thấy mình đến đảo Xích Lê này hoàn toàn không có đường lui, cậu nhất định phải tỉnh táo để sinh tồn. Linh chưa chắc đã đáng tin. Hay là cậu cứ giả vờ bị ép phát điên để bọn họ thả cậu đi, rồi nghĩ cách rời khỏi đây? Đường Minh Hạo thầm nghĩ.

“Vâng, lần này phái ai đi đây ạ?” Linh ở bên cạnh hỏi. Điên rồi nghĩa là sẽ chết, chỉ là chết thế nào thôi.

“Lạc vừa mới trở về, không phái cậu ta đi nữa. Kỳ, cậu đi thì sao?” Đại trưởng lão hờ hững nói, ánh mắt vẫn đảo quanh trên mặt Đường Minh Hạo.

“Được chứ, nhưng người tới lần này giao cho tôi đi.” Kỳ được gọi tên liền vui vẻ cười đáp lời. Giọng nói truyền đến từ phía sau, Đường Minh Hạo chịu đựng không quay đầu lại. Thần sắc Linh không thay đổi gì cả. Đường Minh Hạo cảm thấy có hơi lo lắng, nhưng cậu tin Linh sẽ không giao cậu cho người khác.

“Chuyện này không được. Tôi mang người này tới, nếu nhất định phải giao thì cũng phải ưu tiên tôi trước chứ.” Lạc lên tiếng, giọng anh ta nghe trầm mạnh, vì hơi kích động nên giọng nói nghe có vẻ thô kệch.

“Ở đảo Xích Lê không có đạo lý như vậy. Không phải là do ai mang đến thì sẽ là của người đó.” Đó là một giọng nữ sắc bén, nghe qua không quá lớn tuổi. Đường Minh Hạo nhìn sang trái, thấy một người phụ nữ trạc tuổi đôi mươi, trang điểm đậm ăn mặc rất quyến rũ ngồi bên trái đại trưởng lão: “Kiểu dễ thương này thì tất nhiên sẽ phù hợp với chị đây rồi.”

“Mụ yêu quái già này, đàn ông xung quanh cô còn chưa đủ à? Đây chỉ là một đứa trẻ thôi, còn có thể thỏa mãn được cô sao?” Có người lập tức không phục, nhảy ra nói: “Theo ý tôi thì nên giao cho tôi, trong số những người năm nay tới, chưa cho tôi người nào đâu.”

“Ha, không phải là do anh không muốn sao? Da thịt mềm mại như vậy để anh luyện chế dược liệu được chắc?” Người phụ nữ kia châm chọc, giọng nói trở nên rất quỷ dị, không còn bén nhọn như trước mà mang theo cảm giác như người già ở tuổi xế chiều.

“Một đứa trẻ như vậy để chế thuốc mới vui chứ. Cô không muốn xem thử nó có biến thành một Sênh mới không à?” Người đàn ông cười hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi