CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1900

“Có biết ba của cháu là ai không? Là người nhà họ Mặc đấy, tên là Mặc Địch. Sự xuất hiện của hắn năm ấy đã khiến Xích Lê giáng xuống lời tiên tri đầu tiên, rằng Xích Lê có thể bị hủy diệt. Nhưng mẹ của cháu, cũng là con gái của bà lại nảy sinh tình cảm với hắn, đã thế còn không có ý hối cải. Vậy nên, chúng ta đã liên thủ giết hắn, hắn bị chảy máu cạn kiệt cho đến chết. Thế nhưng, không ngờ mẹ cháu vẫn không chịu từ bỏ, vẫn muốn sinh cháu ra. Nhưng vậy cũng chẳng sao, hắn ta và mẹ cháu cũng đã chết cùng nhau rồi, nên không còn ai có thể ảnh hưởng đến hòn đảo này nữa.” Điên rồi, điên thật rồi! Linh cảm thấy người trước mặt đã không còn là người bà mà cô từng biết nữa. Không, bà ta không phải là bà ngoại của cô, bà ta chỉ là đại trưởng lão của hòn đảo này thôi. Tất cả những gì bà ta làm, đều là vì hòn đảo Xích Lê này.

Linh không dám lên tiếng, cô không biết phải nói gì nữa. Hiện giờ cô đứng ở đây, cứ như đang chờ chết vậy. Nếu như tất cả chỉ là một trò lừa bịp, vậy cô sống trên đời này còn có ý nghĩa gì?

“Trước đây bà nói rằng người nhà họ Mặc sẽ hủy hoại hòn đảo này, có thật là như vậy không?” Linh cảm nhận được răng mình đang va cầm cập vào nhau, nhưng hiện giờ, nỗi hận thù trong lòng đang níu cô ở lại đây, để cô có can đảm hỏi ra câu này. Đúng, cô muốn phá hủy đảo Xích Lê, bằng mọi giá! Cho dù phải chết, cô cũng muốn làm vậy!

“Lúc đầu quẻ bói đúng là nói như vậy. Nhưng bây giờ trên quẻ lại nói, không còn tồn tại người nhà họ Mặc nữa, người đó sẽ không xuất hiện ở đây nữa.” Đại trưởng lão cười ngạo nghễ. Bà ta vẫn luôn nơm nớp lo sợ, không ngờ người này lại không tồn tại. Bà ta biết Linh muốn phá hủy hòn đảo này, nên cô sẽ đi gặp tất cả những người ngoại lai tới hòn đảo này, nghĩ cách bảo vệ họ. Nhưng cô không có năng lực này. Những người đó, chẳng mấy ai có thể sống sót được cả, vậy nên nguyện vọng của cô trước giờ chưa từng được thực hiện.

Ngày hôm nay, xuất hiện đứa trẻ này, bình tĩnh, thông minh, tiếc là không phải người nhà họ Mặc, không có một chút quan hệ với nhà họ Mặc.

Điều kỳ lạ là, kể từ sau khi đứa trẻ này tới đây, lời tiên tri nhà họ Mặc sẽ phá hủy hòn đảo này cũng biến mất. Bà ta đã bói thử, người này không phải người nhà họ Mặc, không có quan hệ huyết thống với nhà họ Mặc, cũng không có nguy hại gì tới đảo Xích Lê. Vì vậy, bà ta không muốn nói thêm bất cứ điều gì với Linh nữa, hay là giao Linh cho người khác nhỉ?

Linh siết chặt nắm đấm, móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay, một vệt máu chảy xuống. Chỉ có như vậy, cô mới có thể bình tĩnh. Hiện tại, cô không thể thu mình lại được. Nếu đã chỉ có một mình, vậy thì phải giữ cho cái đầu thật bình tĩnh.

“Vậy nên, ý bà là, từ hôm nay trở đi, sẽ không bảo vệ cháu nữa?” Linh bình tĩnh nói, giọng nói cô run run, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh vô cùng, mang theo ý chí liều lĩnh, được ăn cả ngã về không.

“Hừ, đúng vậy. Bà sẽ không bảo vệ cháu nữa. Từ ngày mai, cháu không còn là cháu gái của bà nữa. Về phần có thể sống sót hay không thì phải xem bản lĩnh của cháu đến đâu.” Đáng lẽ bà ta định nói là sẽ giao cô cho những trưởng lão khác để sớm thực hiện giao ước năm đó. Nhưng đột nhiên bà ta lại cảm thấy có chút mềm lòng, hay là để Linh tự sinh tồn đi. Nếu như có thể sống sót thì cũng coi như là bản lĩnh của nó, tuy rằng… bà ta không tin vào điều này cho lắm.

“Được!” Linh nghiến chặt răng. Chỉ cần cho cô một tia hy vọng, cô sẽ có thể sống sót. Bất kể là trưởng lão hay những người khác, cô đều không từ bỏ. Nếu sau cùng phải chết, cô cũng sẽ không hối hận. Cái đảo Xích Lê này, cô nhất định phải phá hủy. Dù cho không phá hủy được nó, thì dù có chết cũng không sao.

“Từ nay về sau, đừng tới đây nữa!” Đại trưởng lão lạnh lùng nói.

“Dù cháu không phải cháu ngoại của bà thì cháu cũng là người thừa kế chức Đại trưởng lão kế nhiệm. Vậy nên, cháu vẫn có thể tới đây, nhưng cháu sẽ không yêu cầu bà phải bảo vệ cháu nữa, không yêu cầu gì nữa hết. Chỉ cần bà cho cháu một cơ hội là được!” Linh biết, cô vẫn phải đến nơi này, nếu không, tất cả bọn họ sẽ cùng xông lên, một mình cô không chống lại được.

“Tùy cháu.” Đại trưởng lão cười khẩy, nhìn cô bé đang quỳ trước mặt mình, trong lòng dửng dưng. Dù có cho cơ hội thì kết cục vẫn là cái chết thôi.

Linh không nói gì nữa, cô đứng dậy, đau khổ rời khỏi nơi này. Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, cô đột nhiên ngã gục xuống đất. Quả nhiên, nơi này chẳng còn gì đáng để cô lưu luyến nữa. Nếu nhất định phải kiên trì, vậy thì, chỉ có thể phá huỷ nó đi.

Đường Minh Hạo theo Kỳ trở về nơi ở của anh ta. Vừa bước vào phòng, một mùi máu tanh đã xộc vào mũi, mọi thứ xung quanh đã bị mục rỗng quá lâu, chỉ cần đến gần là có thể ngửi thấy.

Trước mặt có một cánh cửa, mùi máu tanh bên trong càng nồng hơn. Bản năng của Đường Minh Hạo phát giác được sự nguy hiểm, nhưng cậu đã không còn đường lui nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi