CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1903

Đường Minh Hạo cảm thấy kì lạ, một hàng xếp đầy Dạ Minh Châu, chỉ khác nhau về màu sắc. Nếu đây là cơ quan thì hình như… quá đơn giản rồi đấy? Đường Minh Hạo không dám tin, cậu bước đi chậm rãi, từng viên Dạ Minh Châu đều khác nhau. Đường Minh Hạo thử đặt tay lên trên hạt châu màu đỏ, nhưng không dám cử động.

Đường Minh Hạo cảm thấy thật khó tưởng tượng nổi, nhưng hiện tại, cậu không dám thử. Đoán chừng đám sinh vật ngoài kia sẽ không chịu ở yên, cách một bức tường đá, cậu có thể nghe thấy tiếng sột soạt bên trên, chắc hẳn chúng đang bò qua bò lại.

Đường Minh Hạo dựa vào một bên. Chờ đợi nào, đợi đến bình minh rồi đi ra.

Thế nhưng, không cần chờ đến bình minh, cậu đã nghe thấy có người đang gọi mình.

Đường Minh Hạo cho rằng bản thân nghe lầm, mãi cho đến khi tiếng gọi càng ngày càng gần, cậu mới chắc chắn mình nghe đúng… Là giọng của Linh, cô đang gọi cậu.

Lúc này Đường Minh Hạo mới nhận ra rằng, đã không còn âm thanh bò sột soạt của đám động vật bên ngoài tự bao giờ, chỉ còn lại giọng nói của Linh.

“Ở đây!” Đường Minh Hạo la lên rồi đi ấn hạt châu màu đỏ, nhưng nó lại không hề phản ứng.

Đường Minh Hạo sửng sốt, chuyện gì thế này? Bên cạnh chỉ có một cái có thể ấn nhưng nó lại không phản ứng?

“Đường Minh Hạo?” Tiếng gọi của Linh vẫn một mực vang lên. Nơi này hoàn toàn không có lối đi khác, nhưng không hiểu sao, cô lại tin Đường Minh Hạo đang ở ngay đây. Nhưng, còn chỗ nào nữa?

“Ở đây, ở đây!” Đường Minh Hạo lớn tiếng thét gọi để Linh chú ý tới chỗ này. Lúc Linh nghe thấy, cảm giác khó tin vô cùng, lia mắt nhìn thì chẳng có ai. Vậy âm thanh từ đâu ra?

“Đường Minh Hạo, cậu ở đâu?” Bỗng dưng, giọng của Linh lớn hơn, Đường Minh Hạo biết cô đã nghe được tiếng mình nên không dám buông lơi vào giờ phút này!

“Em… em ở dưới đất, dưới mặt đất ở góc phía tây!” Đường Minh Hạo dùng hết sức thét gào.

Linh còn nghi ngờ bản thân đã nghe lầm, nhưng giọng nói của Đường Minh Hạo rõ ràng như vậy, cô đi về phía tây, hét lên trên mặt đất: “Đường Minh Hạo? Em ở đây ư?”

Giọng nói của Linh đầy vẻ nghi ngờ, Đường Minh Hạo có thể hiểu được. Nếu có người nói với cậu rằng phía dưới mặt đất có người thì cậu cũng sẽ không tin. Nhưng hiện tại, cậu thật sự ở bên trong.

“Đúng, em ở đây!” Đường Minh Hạo vội trả lời, rất sợ Linh sẽ đi mất: “Chị có thấy đồ án hình thú kia không? Ấn vào đi!”

Trong lòng Đường Minh Hạo dâng lên hy vọng, chỉ cần Linh có thể mở ra từ bên ngoài rồi kéo cậu ra thì cả hai sẽ an toàn.

Đường Minh Hạo nghĩ xong cả nhưng hoàn toàn không ngờ Linh cũng rơi thẳng xuống. Đường Minh Hạo suy ngẫm, tại sao hai người đều rớt xuống như thế? Cậu càng thắc mắc hơn là, khoảng cách chỉ một mét, nhưng cậu lại ngã lăn thẳng xuống. Có điều, sự thật bày ra như vậy, cậu nghĩ mãi không ra nên đành từ bỏ.

Đường Minh Hạo định sẽ đỡ lấy Linh nhưng khi rơi xuống, cô lại hất văng cậu ra. Linh lăn xuống, Đường Minh Hạo vội chạy theo.

Cả hai đều đụng quan tài, trán của Linh cũng bị va đập nhưng bị nghiêm trọng hơn Đường Minh Hạo, cô đã chảy máu.

“Chị không sao chứ?” Đường Minh Hạo giật mình hốt hoảng, tại sao nơi đây lại kì lạ như vậy. Linh nằm trên mặt đất không nhúc nhích làm cậu lo lắng. Điều khiến cho cậu câm lặng là mặt đất lại khép lại một lần nữa, thế thì làm sao ra ngoài đây!

Đường Minh Hạo không có thời gian lo chuyện này, cậu chạy vội đến bên cạnh Linh. Cô vẫn mặc bộ quần áo như lần gặp đầu tiên, bộ đồ đen lạnh lùng nhưng Đường Minh Hạo lại cảm thấy thân quen. Cậu giơ tay đỡ Linh dậy, muốn lau vết máu trên trán cô nhưng trong tay không có đồ gì nên đành lấy tay áo chấm lên.

Tuy nhiên, sau khi đỡ Linh ngồi dậy, Đường Minh Hạo mới phát hiện trên người cô toàn là máu, quần áo như bị ngâm qua máu, nó ướt nhẹp. Chỉ không biết đây là máu của chính cô hay là của người khác.

Đường Minh Hạo hơi lo lắng, cậu cuộn ống tay áo của Linh lên thì thấy bên trên không có vết thương nào. Bấy giờ, trong lòng mới thoáng an tâm, may mà cô không sao.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi