CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1918

Đường Minh Hạo nhìn Linh. Có phải ngay từ đầu cậu đã không nhìn rõ người này không? Cậu tưởng là cô rất kiên cường, lãnh đạm, nhưng hiện giờ cô lại yếu đuối, mong manh như thủy tinh.

“Đây là… lần đầu tiên chị giết người sao?” Đường Minh Hạo nghe thấy câu hỏi ngu ngốc của mình. Làm sao Linh có thể chống đỡ được cảm giác sợ hãi, run rẩy lo sợ này chứ?

Linh không nói gì cả, ai sẽ tin chứ? Đây là lần đầu tiên cô giết người, dòng máu nóng bỏng đó bắn lên người cô, đúng là một chuyện trào phúng đến tột cùng.

Đường Minh Hạo không biết, hiện giờ mình đang có cảm giác gì. Sự sợ hãi, niềm tin tưởng trước đây cậu dành cho Linh, giây phút này đều biến thành nỗi đau lòng. Nếu như không phải tại cậu, nếu như không có cậu, Linh vẫn là cháu ngoại của đại trưởng lão, được người khác yêu thương, họ không dám ngang nhiên làm Linh tổn thương như vậy. Vì cậu, Linh cùng người khác tính kế hại Kỳ, vì cậu mà thậm chí Linh đã lần đầu tiên giết người.

Đường Minh Hạo vươn tay ra chạm vào Linh, lúc gần chạm đến nơi thì lại rụt tay về, cậu không thể an ủi được Linh. Thứ Linh cần cũng không phải là sự an ủi của cậu. Cánh cửa này Linh phải vượt qua một mình, cậu chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn thôi.

Đường Minh Hạo ngồi bên cạnh Linh, cậu đưa tay ra nắm lấy góc áo của cô, dùng tay còn lại viết viết vẽ vẽ lên mặt đất ở nơi cô có thể nhìn thấy được.

Linh cảm nhận được bên cạnh mình còn có người, cảm nhận được… người này sẽ không buông bỏ hay rời khỏi cô. Sự bầu bạn này khiến Linh cảm thấy yên tâm, cô từ từ bình tĩnh lại.

Ở bên ngoài gió vẫn thổi, Đường Minh Hạo nhìn vầng trăng trên trời, trong lòng thầm nghĩ cậu và người nhà của mình đang cùng nhìn thấy một vầng trăng sao? Không biết tới bao giờ họ mới tìm thấy cậu đây?

Cả một đêm không ngủ, Đường Minh Hạo và Linh cùng thức, nhìn mặt trời từ từ ló lên khỏi đường chân trời, từng chút ánh sáng đến bên cạnh, giống như họ của ngày hôm qua sẽ vĩnh viễn ở lại ngày hôm qua, từ hôm nay trở đi, tất cả mọi việc sẽ bắt đầu lại từ đầu.

“Đi thôi, chị dẫn em đi gặp một người, người này sẽ dẫn em rời khỏi đây.” Linh nhìn mặt trời, cũng may ban ngày mặt trời chỉ có ấm áp chứ không thiêu đốt, nếu không chắc chắn là cô không chịu nổi.

Đường Minh Hạo định từ chối, cậu muốn ở bên cạnh Linh. Hiện giờ Linh vô cùng yếu đuối, nếu bây giờ cậu rời đi, cậu không biết Linh có thể tiếp tục kiên trì được không.

“Em rời khỏi đây đi, nếu em không đi chị sợ những người khác sẽ làm hại em, đến bản thân chị còn không tự bảo vệ được mình, làm sao có thể bảo vệ em?” Linh cười nhợt nhạt. Cho dù cô có muốn bảo vệ Đường Minh Hạo thì cô cũng không còn sức nữa. Hơn nữa, cái chết của Phù cũng không dễ dàng bị bỏ qua, Đường Minh Hạo ở lại cũng không có ích gì, chỉ có thể cùng cô chịu đựng mọi sự trừng phạt thôi.

“Được!” Đường Minh Hạo gật đầu, đi thì đi! “Cho dù xảy ra chuyện gì chị cũng nhất định phải kiên trì, bởi vì em nhất định sẽ quay lại tìm chị, vậy nên chị nhất định phải sống tiếp.”

Đây chính là những lời mà Linh đã nói với cậu khi cậu mới đến đây, bây giờ cậu trả lại cho cô. Tiếp tục kiên trì, hai người cùng tiếp tục kiên trì cho dù có xảy ra chuyện gì, phải tiếp tục kiên trì, có thể đi được bao xa thì đi từng đó.

“Được!” Linh đứng ngược ánh sáng mỉm cười, Đường Minh Hạo cảm thấy lúc này cả người Linh ngập trong ánh sáng, giống như cả người cô cũng đang phát sáng vậy.

Đúng vậy, Linh chính là ánh sáng, là ánh sáng hy vọng của cậu trên đảo Xích Lê này. Vậy nên ánh sáng này làm sao có thể biến mất được?

Là Lịch, người Linh dẫn Đường Minh Hạo tới gặp là Lịch. Người này làm Đường Minh Hạo cảm thấy nguy hiểm. Ánh mắt cậu ta nhìn Linh làm cậu cảm thấy vô cùng không thích.

“Người đâu, đã tới chưa?” Khuôn mặt Linh không còn vẻ lạnh lùng nữa, cô bình tĩnh nói.

“Đương nhiên, chuyện mà tôi đã đồng ý với cô, tôi nhất định sẽ làm được.” Lịch nhìn Đường Minh Hạo, cười châm chọc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi