CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1938

“Vậy thì được rồi.” Cho dù mấy trăm năm trước nhà họ Mặc và đảo Xích Lê có chút giao hữu, nhưng nhiều năm vậy rồi, đã không còn cảm giác quen thuộc nữa.

“Bác trai, vậy thân phận của Linh…” Ba và mẹ của Mặc Địch vì tai nạn xe cộ mà chết, Mặc Địch được Mặc Thần nuôi lớn, cũng coi như là nửa con trai của ông ta, giờ Linh trở lại, không quen thuộc gì với nhà họ Mặc thì lấy thân phận gì mới thích hợp đây?

“Nếu đúng là sự thật thì được rồi, con cháu nhà họ Mặc mà, không cần để ý nhiều như vậy.” Mặc Thần bình tĩnh nói, dù là Mặc Địch cũng được, những người khác cũng được, đều là nhà họ Mặc cả.

Mặc Thần lạnh lùng nhìn Mặc Tử, nếu Mặc Tử kết hôn rồi thì Linh có thể được nhận nuôi dưới tên anh ta. Nhưng rồi anh ta còn chẳng có bạn gái, Linh cũng không thể sống dưới danh nghĩa của anh ta được.

Nhưng mà dù dưới danh nghĩa của ai thì cũng là người nhà họ Mặc, không ai bắt nạt được.

Lâm Từ gật đầu, chỉ cần là người nhà họ Mặc là được rồi. Đúng lúc cô ấy cũng muốn ở lại nhà họ Mặc một thời gian ngắn, có thể đưa Linh đi làm quen.

“Cháu có muốn giữ lại cái tên Linh này không?” Mặc Thần nhẹ nhàng hỏi.

Linh suy nghĩ một chút, gật đầu. Cô bé rất thích tên của mình, chỉ là Linh thôi cũng được, cô bé vẫn rất thích nó, cũng hi vọng rằng người thân thiết có thể gọi cô bé như vậy.

“Được! Vậy thì từ bây giờ tên của cháu sẽ là Mặc Linh, chúng ta cứ gọi cháu là Linh nhé?” Mặc Thần cười hiền hậu. Hiện giờ Mặc Linh là cô cháu gái đằng ngoại duy nhất của nhà ông ta, dĩ nhiên ông ta quý cô bé vô cùng.

“Gọi ông xem nào.” Mặc Thần nhìn Linh rồi nói. Dù là con của Mặc Tử hay Mặc Niệm, hay con của Lâm Từ, hoặc bây giờ là con của Mặc Địch, đứa trẻ nào ông ta cũng rất quý.

“Ông ạ!” Linh nói, giọng lanh lảnh, không thấy có ý gì miễn cưỡng. Nhìn người trước mặt, cô bé chỉ có cảm giác đã được trở về nhà. Có lẽ bởi cô bé vốn dĩ đã là người nhà họ Mặc.

Đường Minh Hạo cũng yên tâm. Người nhà họ Mặc có vẻ rất quý Linh, vậy thì Linh ở trong nhà họ Mặc chắc chắn sẽ rất thoải mái.

“Tốt lắm, sau này cháu sẽ là người nhà họ Mặc, ở đây không ai có thể bắt nạt cháu. Nếu cháu muốn kể chuyện lúc trước thì mọi người sẵn sàng nghe, còn nếu cháu không muốn kể thì chúng ta cũng sẽ không hề nhắc lại nữa. Cháu chỉ cần nhớ kỹ, cháu là người nhà họ Mặc.”

Mặc Thần nói. Linh không kể nhiều về chuyện khi trước, ông ta có thể nhìn ra là cô bé còn đang giấu chuyện gì đó. Nhưng họ cũng sẽ không thúc ép cô. Đó là bí mật của riêng Linh, họ sẽ không cố ý tìm hiểu, chỉ hy vọng sau này cô bé sẽ thực sự sống vui vẻ.

“Cháu cảm ơn ông!” Linh nói. Đây là lần đầu tiên cô bé cảm giác được khi có một người yêu quý, quan tâm, tôn trọng mình mà không quan tâm đến quá nhiều thứ khác.

Lâm Từ hài lòng nhìn cảnh trước mặt. Cô đã sớm biết nhà họ Mặc sẽ chấp nhận Linh, nhưng lại không ngờ họ tiếp nhận dễ dàng như vậy. Cô có thể cảm giác được, bác mình thật lòng muốn nhận Linh.

“Ngày mai để cô Lâm Từ đưa cháu đi mua quần áo nhé. Phòng ở của cháu sẽ được sắp xếp ngay. Nhà họ Mặc là nhà của cháu, giờ cháu đã về nhà rồi.” Mặc Niệm vẫn chưa nói gì. Cô ta đã kết hôn, giờ phút này nhìn thấy Linh, trong lòng cảm thấy có con cũng không tệ lắm.

Linh ngơ ngác nhìn những người bên cạnh, cô bé có thể cảm nhận được những người này thật sự đối xử tử tế với mình. Cô rất thích cảm giác này, hy vọng mình có thể luôn luôn được đối xử như vậy.

Lâm Từ ai oán nhìn Mặc Niệm, cô chưa kịp nói gì thì đã bị Mặc Niệm nói trước rồi, còn cô thì chẳng còn gì để nói nữa, đúng là quá đáng.

“Không sao đâu ạ. Cô Lâm Từ cũng rất mệt rồi, không cần đi với cháu đâu.” Dường như Linh cảm giác được cảm xúc của Lâm Từ nên vội vàng đáp lời.

“Con bé ngốc này.” Lâm Từ đau lòng xoa đầu Linh. Lúc ở trên đảo cô không thấy Linh nhạy cảm thế này. Vậy là, vì cô bé đến nhà họ Mặc nên mới vậy sao?

“Không sao, cháu có thể đi cùng chị Linh.” Thấy Linh nhạy cảm như vậy, Đường Minh Hạo rất đau lòng. Lúc ở trên đảo Xích Lê cô luôn rất lạnh lùng, nhưng thực ra trong lòng cô luôn giấu kín mọi cảm xúc. Vì vậy bây giờ ở trong một hoàn cảnh xa lạ, có được tình cảm yêu quý nên cô lại càng lo lắng hơn, và cả… tự ti nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi