CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1945

“Anh biết em định nói gì, anh chờ em tự mình nghĩ thông suốt.” Dương Tầm Chiêu chặn lời Hàn Nhã Thanh. Hai người đã cùng nhau đi đến hôm nay, chẳng lẽ cô thật sự cho rằng có ai có thể ngăn trở bọn họ hay sao?

Huống chi, mẹ anh cũng đã nói rồi, bà không hận mẹ của Nhã Thanh, cũng chấp nhận cô là con dâu của mình. Như vậy sao cô có thể từ bỏ chứ?

Hàn Nhã Thanh cười khổ một tiếng mà không đáp lại. Rất nhiều chuyện cứ như những hạt cát nắm trong lòng bàn tay, biết rõ không giữ được còn tham lam siết chặt, mãi đến khi rất nhiều chuyện dần dần trôi qua như cát tràn qua kẽ tay.

Cô và Dương Tầm Chiêu cùng đi đến bây giờ, chỉ thiếu một bước cuối cùng nữa thôi, mà bước cuối này lại bị mẹ anh ngăn lại. Dù hai người họ có không màng bất cứ ai chăng nữa, nhưng chỉ riêng mẹ của Dương Tầm Chiêu là cô không thể bỏ qua.

Hai người lặng lẽ đi về. Dương Tầm Chiêu không thúc giục cô, anh biết sớm muộn gì Nhã Thanh cũng sẽ nghĩ thông thôi. Bởi vì thái độ của mẹ anh là chuyện quan trọng nhất, nếu mẹ anh đã không chút khúc mắc chấp nhận cô thì cô đương nhiên cũng có thể chấp nhận anh.

Liễu Ảnh cũng nghe tin Hàn Nhã Thanh trở về, lúc cô ấy gọi tới thì Hàn Nhã Thanh vừa về đến nhà. Điện thoại vừa chuyển đã nghe Liễu Ảnh kích động nói: “Nhã Thanh, thế nào rồi, Minh Hạo cũng về rồi chứ?” Cô ấy có một loại tin tưởng không thể giải thích đối với Hàn Nhã Thanh, cảm thấy chỉ cần Hàn Nhã Thanh ra tay thì không có chuyện thất bại. Mà chỉ cần là thứ Nhã Thanh muốn có, hoặc muốn làm thì đều có thể làm được. Sự tin tưởng bất khuất này khiến cô ấy có động lực hướng về phía trước.

“Bọn tớ về rồi, Minh Hạo cũng an toàn. Nhưng bây giờ thằng bé không ở đây, chờ một thời gian nữa mới có thể trở về.” Hàn Nhã Thanh nói. Không hiểu vì sao, nghe được giọng Liễu Ảnh cô lại cảm thấy vui lên. Có lẽ vì sự tin tưởng vô điều kiện cô ấy dành cho cô, cũng có lẽ là sự dịu dàng của cô ấy ảnh hưởng đến cô.

“Minh Hạo còn chưa về à?” Giọng Liễu Ảnh thoáng vẻ rầu rĩ, Hàn Nhã Thanh cũng không vạch trần. Liễu Ảnh vốn rất thích Vũ Kỳ và Minh Hạo, lại thêm Liễu Ảnh đang mang thai nên càng thêm yêu thích trẻ con.

“Cậu sao rồi, Tư Đồ Không vẫn quấn lấy cậu à?” Hàn Nhã Thanh hỏi. Lúc trước, Tư Đồ Không bám lấy Liễu Ảnh, cô ấy từ chối không được, sau đó thì mặc kệ, rồi thành cam chịu. Hai người họ tựa như đã đạt tới một mức độ cân bằng ngầm.

Liễu Ảnh trầm mặc một lúc. Thời gian này Tư Đồ Không vẫn đi theo cô, dần dần cô cảm thấy bản thân đã chấp nhận Tư Đồ Không, cảm thấy anh ở cạnh mình là điều bình thường, cảm thấy vị trí của anh vốn là ở bên cạnh cô.

Ban đầu cô thật sự bài xích Tư Đồ Không vô cùng. Từ sau lần Tư Đồ Không cứu cô, giữa hai người có vẻ không còn nhiều ngăn cách như trước nữa. Giờ điều khiến cô sợ hãi là cô có thể cảm nhận được sự tồn tại của đứa bé trong bụng, khi cảm thấy đứa bé cựa quậy là cô vui sướng vô cùng. Cô đã hoàn toàn chấp nhận đứa bé này, hơn nữa còn chờ mong nó ra đời.

Mà lúc cảm nhận được rõ ràng sự tồn tại của đứa bé, cô rất muốn nói cho Tư Đồ Không nghe. Tuy bản thân đã kìm nén được, nhưng cô vẫn nhớ mãi tâm trạng trong khoảnh khắc đó. Thì ra cảm giác mong chờ một người chính là như vậy, hơn nữa cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt.

“Tớ và anh ta, chắc vẫn ổn, giống lúc trước thôi.” Liễu Ảnh nói bâng quơ. Cô cũng không biết mối quan hệ giữa cô và Tư Đồ Không bây giờ là gì. Tư Đồ Không vẫn đi theo cô, thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu, hai người bây giờ có thể sóng vai cùng đi, khoảng cách ngày càng rút ngắn. Cô không bài xích, cảm thấy cứ thuận theo tự nhiên là được.

Hàn Nhã Thanh không nói gì. Quả nhiên là vậy, sau khi có con hai người đã hoàn toàn dây dưa không dứt, chuyện này không thể thay đổi. Hơn nữa hai người họ vốn dĩ còn vương vấn tơ lòng. Sự tồn tại của đứa bé có lẽ chính là cơ hội cho bọn họ.

“Ừ, cho dù cậu quyết định thế nào tớ đều sẽ đứng về phía cậu. Bây giờ cậu phải chăm sóc bản thân mình cho tốt, cậu không còn là một người nữa, sắp thành mẹ đến nơi rồi. Cậu nhất định phải tự chăm sóc bản thân.” Hàn Nhã Thanh dặn dò. Không ai có thể đưa ra lời khuyên trong chuyện tình cảm của bọn họ được, chỉ có thể để bọn họ tự mình đi, có thể đến được với nhau không thì phải xem tình cảm của cả hai. Tình yêu chưa bao giờ là một người đơn phương chạy tới.

“Ừ, tớ biết, biết được mọi người đều không sao là tốt rồi.” Liễu Ảnh cười nói, kể lại chút chuyện xảy ra thời gian gần đây rồi cúp máy.

Liễu Ảnh nằm trên giường, tùy tay ném điện thoại sang một bên. Cô cảm thấy hơi mông lung. Bây giờ quan hệ giữa cô và Tư Đồ Không được coi là gì đây? Tình nhân sao? Không phải, thời gian năm năm đã đến hạn rồi, Tư Đồ Không cũng không nhắc tới chuyện này nữa.

Người yêu sao? Cũng không phải, Tư Đồ Không chưa bao giờ thừa nhận với cô điều gì. Vợ chồng? Càng không có khả năng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi