CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1956

Nhưng rốt cuộc vẫn là quá muộn, Tư Đồ Không không thể nhẫn tâm, hai người càng dây dưa càng không rõ.

“Em… em vừa nói gì cơ?” Tư Đồ Không khó tin hỏi lại. Anh luôn biết trong lòng Liễu Ảnh vẫn để ý chuyện kia. Chỉ là vì thời gian này anh luôn ở bên cạnh, lại thêm việc đang mang thai nên cô mới dần dịu đi. Nhưng lúc này… Liễu Ảnh có vẻ thật sự muốn bắt đầu lại với anh.

Quên đi yêu hận lúc trước, bắt đầu lại từ đầu.

Tư Đồ Không không hy vọng Liễu Ảnh phủ nhận mọi chuyện trong quá khứ giữa hai người. Nhưng nếu có cơ hội để hai người có thể ở bên nhau thì bắt đầu một lần nữa đã có sao.

Có đôi khi, chính Tư Đồ Không cũng cảm thấy rất mơ hồ với tình cảm của mình dành cho Liễu Ảnh. Anh muốn có được Liễu Ảnh, muốn có được mọi thứ của cô, nhưng dường như anh đã đánh mất quyền lợi này rồi, vậy nên chỉ có thể từ từ tấn công Liễu Ảnh.

Tư Đồ Không chờ Liễu Ảnh nói tiếp, Liễu Ảnh cũng không do dự: “Chúng ta đều cho nhau thời gian hai năm đi. Sau hai năm chúng ta làm quen lại từ đầu. Được chứ?” Liễu Ảnh bỏ con dao đang gọt táo xuống, quả táo này gọt cũng rất hoàn hảo, cô gỡ lớp vỏ bên ngoài ra, đặt thịt quả vào tay Tư Đồ Không, nhìn thẳng vào mắt anh.

Tư Đồ Không nhìn quả táo trong tay, Liễu Ảnh trước giờ không thích việc này. Nói chính xác hơn là cô chưa bao giờ muốn đối xử tốt với anh. Trong mắt Liễu Ảnh thì anh chính là người cưỡng ép cô năm đó, nhiều năm như vậy cũng chưa từng thay đổi. Nhưng bây giờ Liễu Ảnh lại gọt táo cho anh, khi cô đưa táo vào tay anh cũng là giao cho anh quyết định một chuyện khác.

Liễu Ảnh nói cho anh quyết định của mình, cũng nói rằng anh có thể lựa chọn, chấp nhận hay từ chối đều do anh.

Liễu Ảnh lặng lẽ chờ đợi. Cô cần một đáp án chính xác từ miệng Tư Đồ Không, dù là đáp án thế nào cũng tốt. Liễu Ảnh cảm thấy hơi mệt mỏi, mệt vì thích một người, mà không thích một người cũng mệt. Giữa hai người đã sớm không phải chuyện ai nợ ai, cũng phân không rõ lẫn nhau nữa. Cô không biết Tư Đồ Không thích mình đến mức nào, nhưng cô biết mình thích Tư Đồ Không đến mức muốn bỏ qua hết mọi chuyện trong quá khứ, muốn cùng anh có một khởi đầu mới hoàn mỹ, có một kết quả hoàn mỹ.

“Được.” Tư Đồ Không nói. Thật ra cho dù bây giờ Liễu Ảnh có nói gì thì anh đều sẽ đồng ý với cô. Chuyện ban sáng đều do anh nghĩ ngợi không thông nên mới đề nghị chia tay với Liễu Ảnh. Giờ cô xuất hiện trước mặt, anh lập tức hối hận. Sao phải vậy chứ? Anh không nên lo lắng không đâu nhiều như vậy, anh nên ở lại bên Liễu Ảnh, cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa.

Tai nạn xe lần này anh bị thương nặng, sợ liên lụy tới Liễu Ảnh nên mới muốn rời đi. Nhưng đến bây giờ, Tư Đồ Không cảm thấy một khi Liễu Ảnh đã xuất hiện thì dù cô còn muốn chạy cũng không thể thoát được nữa rồi. Cho dù sau này anh có tàn phế, có chết đi thì Liễu Ảnh cũng không thể rời khỏi anh. Hai người họ là một thể, bọn họ cần ở bên nhau mãi mãi mới phải.

“Vậy… hẹn anh hai năm nữa.” Liễu Ảnh nhìn Tư Đồ Không. Bây giờ anh đang nằm trên giường bệnh nhưng cô lại không ở bên anh, như vậy có phải hơi quá đáng không? Nhưng giờ cô còn chẳng chăm sóc được cho bản thân mình, sao có thể chăm anh được chứ?

Tư Đồ Không nắm lấy cổ tay Liễu Ảnh: “Vài ngày nữa hẵng đi được không? Cho dù bao lâu anh cũng bằng lòng chờ em. Hai năm đã xem như niềm vui bất ngờ với anh rồi.” Tư Đồ Không vuốt ve bàn tay Liễu Ảnh, đã bao lâu rồi anh không thể nào đến gần Liễu Ảnh đến vậy.

Không chỉ là khoảng cách, mà còn là trái tim. Trước đây dù hai người đi bên nhau cũng là mỗi người một tâm tư. Gương mặt Liễu Ảnh chưa bao giờ có ý cười cả. Cô không dám thả lỏng nửa phần, nhưng hôm nay cô lại bình tĩnh vô cùng, hơn nữa không còn bài xích anh nữa, đã có thể bình thản nhìn anh có nghĩa là cô đã buông bỏ rồi. Hai người có thể bắt đầu lại lần nữa.

“Được.” Liễu Ảnh nói.

… Hai ngày này Hàn Nhã Thanh vẫn luôn do dự, những chuyện cô và Dương Tầm Chiêu trải qua cùng nhau không ít hơn Liễu Ảnh và Tư Đồ Không chút nào. Nhưng lần này thấy được chuyện giữa Tư Đồ Không và Liễu Ảnh, cô bỗng cảm thấy đều do bản thân nghĩ nhiều quá.

Những ngăn cách giữa Liễu Ảnh và Tư Đồ Không không ít hơn cô và Dương Tầm Chiêu. Quan trọng hơn là cả mẹ Tư Đồ Không và mẹ Liễu Ảnh đều không thể chấp nhận hai người họ ở bên nhau.

Cô may mắn hơn Tư Đồ Không với Liễu Ảnh rất nhiều. Mẹ Dương Tầm Chiêu chưa từng trách cứ cô, càng không có ý định ngăn cản cô và Dương Tầm Chiêu ở bên nhau. Ngược lại, bởi vì bà ấy yêu thương Dương Tầm Chiêu nên vẫn luôn ủng hộ bọn họ. Đâu phải ai cũng gặp may mắn như vậy đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi