CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1957

“Em đang nghĩ gì vậy?” Dương Tầm Chiêu vừa vào phòng đã thấy Hàn Nhã Thanh đang thất thần, vậy là liền đi tới ôm lấy cô từ phía sau.

“Em đang nghĩ liệu chúng ta nên đi đăng ký kết hôn không.” Hàn Nhã Thanh không quay đầu lại mà thuận thế tựa vào ngực Tư Đồ Không. Giọng nói, hơi thở của người này đã quá quen thuộc với cô rồi, đến mức cô không cần nhìn cũng có thể nhận ra được.

Dương Tầm Chiêu mừng rỡ, mấy hôm trước Nhã Thanh vẫn còn muốn chần chừ. Hôm nay vừa ra ngoài một chuyến liền đổi ý, câu này của cô khiến Dương Tầm Chiêu sinh ra cảm giác như bị bánh mì loại lớn rơi trúng đầu vậy.

“Nhã Thanh, em nói thật không?” Dương Tầm Chiêu quay người Hàn Nhã Thanh lại, để cô đối mặt với mình. Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, rất sợ cô đổi ý.

“Ngốc à, em đã nói ra thì đương nhiên là thật rồi.” Hàn Nhã Thanh áp hai tay lên má Dương Tầm Chiêu, hai người mong đợi đến ngày cưới đã rất lâu rồi, chỉ là vì đủ loại nguyên nhân mới luôn trì hoãn. Giờ cô đã quyết tâm muốn cưới Dương Tầm Chiêu, đương nhiên là rất nghiêm túc. Hơn nữa, cô thật lòng cảm thấy mình không thể buông bỏ tình yêu với Dương Tầm Chiêu được. Cô yêu Dương Tầm Chiêu, muốn ở bên cạnh anh mãi mãi.

“Được, vậy ngày mai chúng ta đi luôn!” Dương Tầm Chiêu kích động nói. Từ lâu anh đã xác định Hàn Nhã Thanh là người con gái anh muốn đi cùng cả đời. Nhưng dường như luôn có rất nhiều chuyện ngăn cản giữa hai người, loại cảm giác này rất không tốt, làm anh bất an không thôi, anh sợ Hàn Nhã Thanh có ngày sẽ đổi ý. Nhưng trái tim của anh thì chưa từng thay đổi, dù Hàn Nhã Thanh không muốn ở lại bên cạnh anh thì anh cũng không định để Hàn Nhã Thanh rời đi, tuyệt đối không.

Sau đó anh từ từ thử tin tưởng Hàn Nhã Thanh, tin rằng cô chắc chắn không rời bỏ mình. Đến lúc này, cuối cùng bọn họ cũng có thể ở bên nhau danh chính ngôn thuận rồi.

“Không vội, sáng mai chúng ta tới tìm thành chủ trước đã.” Hàn Nhã Thanh cười nói. Dương Tầm Chiêu giật mình, sau đó gật đầu. Là do anh quá vui sướng, giờ Nhã Thanh đã có người nhà của mình rồi, chắc chắn phải để bọn họ biết, nhận được lời chúc phúc của bọn họ mới là điều quan trọng.

“Vậy sáng mai chúng ta đi luôn.” Dương Tầm Chiêu vui vẻ nói, Hàn Nhã Thanh gật đầu. Trước mặt cô, người này thỉnh thoảng cứ như một đứa trẻ vậy, khiến cô không nỡ làm anh tổn thương, còn thầm muốn cưng chiều anh nữa.

Tối hôm nay Dương Tầm Chiêu không nỡ “tra tấn” Hàn Nhã Thanh. Anh hy vọng ngày mai có thể đi gặp thành chủ Quỷ Vực Chi Thành cho sớm, để ông ấy đồng ý gả Hàn Nhã Thanh cho mình. Như vậy hai người có thể bên nhau mãi mãi rồi.

Sáng hôm sau Dương Tầm Chiêu dậy rất sớm, vào phòng thay đồ chọn lên chọn xuống vẫn không thấy hài lòng. Hàn Nhã Thanh đứng cạnh buồn cười không thôi. Dương Tầm Chiêu để ý đến mấy thứ này từ bao giờ thế? Cứ như một đứa trẻ vậy.

“Bộ này đi.” Hàn Nhã Thanh cầm một bộ ra đưa cho Dương Tầm Chiêu, Dương Tầm Chiêu gật đầu, Hàn Nhã Thanh tự tay chọn thì đương nhiên anh thích rồi.

Đường Minh Hạo còn chưa về, hai người ra ngoài chỉ dẫn Đường Vũ Kỳ theo. Hôm nay Đường Vũ Kỳ mặc một bộ váy công chúa, từng lớp váy bồng bềnh xinh đẹp, còn chưa vào đến cửa đã gọi ông ngoại ầm ĩ.

Trương Minh Hoàng bỏ đồ trong tay xuống, Đường Vũ Kỳ vừa vào tới đã bổ nhào vào lòng Trương Minh Hoàng, ôm không chịu buông tay.

Quản gia Trọng gọi người pha trà mang lên, đứng cạnh cười vui vẻ nhìn cảnh này. Từ khi công chúa trở về, tâm trạng thành chủ khá lên rất nhiều.

“Minh Hạo chưa về à?” Trương Minh Hoàng hỏi. Ông chỉ biết Minh Hạo đã an toàn rồi thôi, chẳng lẽ thằng bé còn chưa về cùng à?

“Vâng, thằng bé và Mặc Thành ở lại nhà họ Mặc mấy ngày. Nghe nói sắp về rồi ạ.” Hàn Nhã Thanh đáp. Cô và người nhà họ Mặc không quá thân quen, vốn dĩ để Đường Minh Hạo ở lại nhà họ Mặc cũng không yên tâm, nhưng có Mặc Thành ở đó, hơn nữa chính Minh Hạo muốn ở lại nhà họ Mặc thêm vài ngày nên cô cũng không ép cậu.

“Ừ, có Mặc Thành ở đó là yên tâm rồi.” Trương Minh Hoàng gật đầu. Lúc Mặc Thành gọi điện có nói qua, cuối cùng còn bổ sung rằng ở lại theo đuổi bà xã, nói không chừng vài ngày nữa sẽ dẫn được người về cũng nên.

Trương Minh Hoàng không nói thêm gì, nhà họ Mặc và Quỷ Vực Chi Thành bất hòa, nếu Mặc Thành thích Lâm Từ thì đây là cửa ải cần vượt qua, ông cũng không thúc giục, càng không sốt ruột.

“Hôm nay hai đứa đến là có việc gì hả?” Trương Minh Hoàng xoa đầu Đường Vũ Kỳ, nghiêm túc nói. Vẻ mặt Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh hôm nay rất nghiêm túc, ông cảm thấy họ có chuyện quan trọng muốn nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi