CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1965

“Vậy cậu vẫn định ở bên cạnh Từ sao?” Mặc Ngạn không quay đầu lại, viết một chữ “uyển” lên tờ giấy vẽ.

“Trừ khi đích thân Lâm Từ nói với cháu rằng sẽ chấm dứt ở đây, còn nếu không cháu tuyệt đối sẽ không từ bỏ.” Mặc Thành nói, anh ta cố làm cho giọng nói của mình trở nên điềm nhiên nhưng vẫn dễ dàng nghe ra được sự kiên định bên trong đó.

Mặc Ngạn quay đầu lại, ông cũng chưa hài lòng với câu trả lời này, nhưng cũng không đến mức khó chịu. Ông hiểu rõ Lâm Từ, nếu như cô quyết định từ bỏ thì không phải nói giữ là giữ được, Lâm Từ cũng không thích việc hai người giày vò nhau. Vậy nên, nếu như không thích, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ cho phép Mặc Thành ở bên cạnh mình.

“Cậu thích Từ sao?” Mặc Ngạn hỏi, anh ta là thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành, đương nhiên biết rõ chuyện của nhà họ Mặc. Những người như bọn họ khả năng tự khống chế bản thân đều rất mạnh, nhiều khi thích một người là vì bản thân mình bằng lòng thích người ta thôi.

Vậy là, anh ta thích Lâm Từ hay là bằng lòng đi thích Lâm Từ?

“Vâng.” Mặc Thành nói, thực ra anh ta cũng không biết rõ mình thích Lâm Từ từ khi nào. Nhưng khi anh ta biết mình có hứng thú với Lâm Từ thì anh ta cũng đã thích cô rồi. Về sau Mặc Thành đã nghiêm túc suy nghĩ, lúc đầu là anh ta có hứng thú với Lâm Từ hay là có hứng thú với nhà họ Mặc. Nhưng về sau sau khi ở bên cạnh Lâm Từ, anh ta gần như không quan tâm đến nhà họ Mặc nữa.

“Ừ. Nếu như có một ngày, cậu không thích con bé nữa thì cứ nói thẳng với nó là được, nó sẽ không bao giờ bám lấy người khác, nhưng nếu cậu không nói mà bị con bé phát hiện ra thì chỉ sợ hai đứa sẽ lằng nhằng với nhau mãi.” Mặc Ngạn nói những lời rất chân thành, con gái của ông ông hiểu quá rõ. Bên cạnh cô người tới người lui rất nhiều nhưng có thể ở bên cạnh cô lâu dài gần như không có, những người trước đây phần lớn đều có thể ra đi trong vui vẻ, không có vấn đề gì cả. Nhưng ông biết đối với những người trước đây, Lâm Từ không hề dụng tâm, có khi không định quan tâm gì nhiều, chỉ coi như tùy duyên thôi.

Nhưng Mặc Thành thì không giống vậy, Mặc Thành là người ở bên cạnh Lâm Từ lâu nhất. Hơn nữa cô còn cho phép Lâm Từ xuất hiện ở nhà họ Mặc, gần như đã chấp nhận thân phận của anh ta, về chuyện này… “Cậu có biết Từ để cho cậu đến nhà họ Mặc có nghĩa là gì không?” Mặc Ngạn chợt hỏi một câu, ông vẫn còn đang tô tranh, có vẻ như rất hài lòng với bức tranh này.

Mặc Thành im lặng, đáng lý ra cô dẫn anh về nhà là để gặp người trong nhà, nhưng tới tận bây giờ Lâm Từ vẫn không hề dẫn anh đi gặp ba cô. Anh ta không hiểu rõ Lâm Từ làm vậy là có ý gì.

“Ở nhà họ Mặc, nếu như dẫn người về thì gần như là đã công nhận thân phận của người đó rồi, vậy nên, cậu tự hiểu đi.” Mặc Ngạn không nói thẳng nhưng chắc Mặc Thành hiểu rõ câu nói này có nghĩa là gì.

Mặc Thành vô cùng kinh ngạc, vậy nên từ giây phút anh ta xuất hiện ở nhà họ Mặc là người của nhà họ Mặc đã ngầm hiểu anh ta chính là người yêu của Lâm Từ, là chồng tương lai của cô rồi sao?

Mặc Thành chợt cảm thấy không biết nên bình tĩnh suy nghĩ kiểu gì nữa, hoặc có lẽ ngay từ đầu anh ta đã nhầm, tình cảm Lâm Từ dành cho anh ta có lẽ còn sâu đậm hơn những gì anh ta đã nghĩ.

“Còn cậu thì sao?” Mặc Ngạn quay người lại, Mặc Thành lập tức nhìn rõ người trước mặt, có vẻ như ông đã ngoài bốn mươi, để râu ngắn, bề ngoài ôn hòa nhã nhặn, thân thiết dễ gần.

Mặc Thành cười tủm tỉm: “Suy nghĩ của Lâm Từ giống với suy nghĩ của cháu, chỉ cần cô ấy nói không rời bỏ thì tuyệt đối cháu sẽ không rời bỏ.” Mặc Thành nói.

“Vậy nếu như Lâm Từ nói chia tay thì sao?” Mặc Ngạn hỏi rồi tự nhiên bật cười, câu nói này không có ý nghĩa gì cả, nếu như Lâm Từ muốn rời đi thì không thể nào giữ cô lại được, thật sự câu hỏi này rất vô nghĩa.

Mặc Thành cười khổ, trong chuyện tình cảm làm gì có chuyện một người thật sự muốn níu giữ mà có thể níu giữ được? Huống chi là một người bình tĩnh vô tình như Lâm Từ. Nếu như cô muốn đi, anh ta giữ không nổi, trừ khi cô không định rời đi.

“Cháu sẽ không để cho Lâm Từ dễ dàng nói ra chuyện chia tay đâu, hơn nữa cô ấy cũng không dễ dàng nói ra chuyện này.” Mặc Thành thở ra một hơi, Mặc Ngạn gật đầu.

“Có vẻ cậu có chuyện gì đó muốn hỏi tôi.” Mặc Ngạn nhìn người trước mặt mình, thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành. Khi Lâm Từ đưa anh ta về, người đầu tiên cô nói chuyện này chính là ông, thậm chí cô còn chuẩn bị một bản tài liệu về người này. Mặc dù không nhiều lắm nhưng ngay lập tức ông đã xác nhận, những người trong nhà hình như cũng ngầm chấp nhận chuyện này.

Không ngầm chấp nhận thì còn có thể làm gì được nữa, Lâm Từ thích là thích, cô sẽ không vì ai mà từ bỏ. Vây nên ông cũng chỉ xem qua thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi