CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1991

Họ liền bất lực nhìn anh, nói rằng nếu anh đã kiên quyết muốn lấy em thì họ sẽ đồng ý.” Nhắc đến chuyện này, khóe môi anh lại bất giác mang theo ý cười.

Lâm Bối chăm chú nghe anh kể chuyện. Ý của anh là, người trong nhà tưởng rằng anh muốn lấy một người đàn ông về làm vợ, thế mà họ cũng đồng ý? Người nhà anh đều cưng chiều anh đến vậy sao? Lâm Bối thấy hơi ghen tị với anh. Có được người nhà như vậy là điều mơ ước của biết bao nhiêu người cơ chứ? Nếu cô lấy về nhà anh, chắc hẳn sẽ rất vui!

“Bây giờ thì sao?” Lâm Bối không khỏi tò mò. Trường hợp cô là con trai mà người nhà họ Đường cũng vẫn chấp nhận, vậy là con gái thì sao? Họ sẽ nghĩ thế nào đây?

“Anh nói với họ, người mà anh muốn lấy là một người con gái, nhưng họ vẫn nửa tin nửa ngờ. Vì vậy, ngày mai em nhất định phải theo anh về ra mắt, để họ biết rằng anh không hề nói dối.” Đường Lăng bật cười. Nghĩ lại vẻ mặt khi ấy của ông bà nội là anh lại thấy buồn cười.

Chẳng hiểu sao cứ cho rằng người anh thích là đàn ông, ai là người gieo rắc nhận thức sai lầm này cho bọn họ vậy! Đường Lăng bất lực vô cùng, cho nên hiện giờ cũng không quá để ý nữa.

Lâm Bối cũng không nhịn được mà phì cười. Cô nghĩ tới chuyện hôm nay Đường Lăng trở về, rồi lại liên tưởng tới vẻ mặt của anh lúc thương lượng với người nhà, chắc là thú vị lắm.

“Ngày mai qua nhà anh luôn sao?” Cô đột nhiên thấy hơi lo. Nhanh như vậy sao? Cô còn chưa sẵn sàng nữa.

“Đúng vậy, em đừng lo, chỉ cần theo anh về là được. Những chuyện còn lại cứ giao cho anh, giao cho người nhà của anh.” Đường Lăng trấn an cô. Anh chắc chắn mọi người trong gia đình anh sẽ rất thích Lâm Bối, bất kể là vì anh, hay là vì cô.

“Vâng.” Lâm Bối gật đầu. Có lẽ cô không nên suy nghĩ quá nhiều làm gì. Cho dù chuyện của nước R hay thân phận tiểu vương tử này, nếu mang ra so với thân phận của Đường Lăng thì quả thực là không là gì cả. Nếu như anh đồng ý thì quốc vương cũng sẽ đồng ý, vậy nên cô không cần quá lo âu. Điều mà cô cần suy nghĩ lúc này là liệu người nhà họ Đường có thích cô hay không. Dù sao cô cũng thực sự muốn lấy Đường Lăng, muốn cho bản thân một cơ hội. Hơn nữa, có lẽ cô thực sự nên ở lại đây. Kể từ khi cô rời khỏi nước R, bị nước R ruồng bỏ, cô đã nên ở lại nơi này rồi. Vả lại, nơi đây còn có người cô yêu, có người nhà của cô, nên cô hoàn toàn có thể lựa chọn ở lại.

Đường Lăng không nói gì nữa. Kể từ khi Lâm Bối tới đây, lần đầu tiên anh có cảm giác yên bình đến vậy. Anh biết cô đến đây là vì yêu cầu của quốc vương, cô không thể không nghe theo, nên trong lòng ít nhiều sẽ có phần không cam tâm. Nhưng hiện giờ, tâm tư này dường như đang dần dần biến mất, cô đang dần tin tưởng anh hơn, tin vào tình cảm của họ. Vậy nên, anh bắt đầu hưởng thụ cảm giác này, hưởng thụ khoảnh khắc ngọt ngào mập mờ giữa hai người, hưởng thụ sự tin tưởng mà Lâm Bối dành cho anh.

Khi mẹ Lâm bước vào nhìn thấy Đường Lăng và Lâm Bối đang đứng đó ôm nhau. Nếu như nói sự mập mờ giữa bọn họ trước đó chỉ là cảm giác của bà thôi, vậy thì bây giờ sự mập mờ đó đã quá rõ ràng rồi.

Mẹ Lâm nhìn bọn họ, Đường Lăng và Lâm Bối không biết mẹ Lâm đã tới, bọn họ còn đang tận hưởng khoảnh khắc ấm áp này.

Mẹ Lâm đang nghĩ, không biết Đường Lăng có biết Lâm Bối là con gái không, không biết hai người bọn họ có quan hệ gì, qua lại với nhau thế nào.

Mẹ Lâm cố tình tạo ra một chút tiếng động, Đường Lăng từ từ buông Lâm Bối ra, Lâm Bối bị làm cho hoảng sợ, cô nhìn mẹ, cả khuôn mặt đều đỏ lên.

“Bác gái, ngày mai cháu định đưa bác và Lâm Bối cùng về nhà họ Đường một chuyến ạ.” Đường Lăng nói rất nghiêm túc, anh đang hỏi ý kiến của mẹ Lâm, Lâm Bối đã đồng ý rồi, anh hy vọng mẹ Lâm cũng sẽ đồng ý.

Mẹ Lâm đứng sững người tại chỗ, đưa bọn họ tới nhà họ Đường sao, Đường Lăng nghiêm túc đấy à? Bà nhìn về phía Lâm Bối, Lâm Bối cúi đầu không nói gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi