CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1993

Mẹ Lâm ngây người nhìn Hàn Nhã Thanh, cô gái này thật sự quá đẹp. Người của nhà họ Đường đều có dung mạo xuất sắc như vậy sao?

“Chào cô.” Mẹ Lâm điềm tĩnh trả lời một câu, Hàn Nhã Thanh cũng không quan tâm, cô dẫn bọn họ vào trong.

Ông cụ Đường và bà cụ Đường đã chuẩn bị xong từ lâu để đợi Đường Lăng dẫn người tới. Đương nhiên, bọn họ vẫn mong anh dẫn một cô gái về, vậy nên khi nhìn thấy Lâm Bối, bọn họ mới vô thức thở phào một hơi.

“Nào, đứa bé ngoan, đến ngồi bên cạnh bà nội đi.” Bà cụ Đường vẫy tay, gọi Lâm Bối vô cùng thân thiết. Lâm Bối được yêu quý quá nên hơi sợ hãi, lần đầu tiên cô đến đây nhưng không hề cảm thấy xa cách với người nhà họ Đường. Bây giờ nhìn ánh mắt của bọn họ mới thấy đây đều là những người vô cùng hòa nhã dễ gần.

Mẹ Lâm bị mẹ của Đường Lăng kéo sang ngồi một bên, hiếm khi nào mà bà lại gặp được một người nhiệt tình như vậy, hơn nữa sự nhiệt tình này không hề có ác ý gì khác. Điều này làm bà hơi hoang mang, mẹ của Đường Lăng tưởng rằng bà vừa đến đây không quen thuộc lắm nên càng thêm nhiệt tình.

Lâm Bối nhìn bà cụ Đường, cô không biết nên làm thế nào, dù sao đã rất lâu rồi cô không ở chung với người khác dưới thân phận của con gái. Hiện giờ được mọi người đối xử nhiệt tình như vậy, cô cũng chưa quen luôn được.

Đường Lăng cười, anh đẩy khẽ Lâm Bối một cái rồi nói nhỏ: “Không sao, em mau qua đó đi.”

Lúc này Lâm Bối mới từ từ bước sang, ngồi xuống bên cạnh bà cụ Đường. Khi đi sang, cô nhìn bà cụ Đường, bà có vẻ rất sang trọng cao quý nhưng cũng rất hòa nhã gần gũi, khiến người khác không khỏi nảy sinh ấn tượng tốt.

“Nào, đến ngồi bên cạnh bà đi.” Bà cụ Đường nắm tay Lâm Bối, cô gái này không giống như con cháu nhà bà, nhìn giống như một cô gái rất đẹp trai, sạch sẽ nhanh nhẹn, bà quan sát một lúc là đã thấy thích ngay.

Lâm Bối ngập ngừng không biết nên gọi là gì cho hợp lý, bà cụ Đường thấy Lâm Bối do dự, thân thiện nói: “Cháu cứ gọi là bà nội như Lăng là được.”

Lâm Bối không quen lắm, cô nhìn về phía Đường Lăng, Đường Lăng chỉ mỉm cười nhìn phía cô. Trái tim Lâm Bối bình tĩnh lại, cô thấp giọng gọi một câu: “Bà nội!”

“Ây!” Bà cụ Đường vui vẻ trả lời, bà đợi ngày hôm nay đã hơn 20 năm rồi, cuối cùng cũng đã đợi được, hơn nữa cô gái mà Lăng muốn kết hôn còn là người mà bà rất thích nữa.

Ông cụ Đường ngồi bên cạnh có vẻ bình tĩnh nhưng cũng không nhịn được cười. Bà cụ Đường nhìn ông, sự mong chờ trong ánh mắt ông không kìm nén được nữa. Vậy nên bà cụ Đường lại nói: “Đây, người bên cạnh này là ông nội!”

Lâm Bối không khỏi xuýt xoa, cụ bà này đúng là đáng yêu thật đấy. Lúc này bà đang cầm tay cô, nở nụ cười rất phúc hậu rồi lại nhìn người bên cạnh, nụ cười vẫn dịu dàng như vậy. Cảm giác như vậy bao nhiêu người cầu còn không được.

“Ông nội.” Lâm Bối vui vẻ gọi một tiếng, nhà họ Đường khác biệt quá nhiều so với trong tưởng tượng của cô. Cô tưởng rằng nhà họ Đường sẽ rất nghiêm túc, nhưng không ngờ lại thoải mái và ấm áp như vậy.

Ông cụ Đường cười tươi, hiện giờ chuyện ông quan tâm nhất chính là chuyện đám cưới của Đường Lăng, bây giờ cũng đã chọn được người rồi, ông cũng không phải lo chuyện đám cưới nữa.

“Ngoan, về sau nếu thằng Lăng nó có bắt nạt con thì con cứ nói thẳng với ông, ông sẽ dạy cho nó một trận nên thân!” Ông cụ Đường nói, lúc đầu ông còn tươi cười vui vẻ, đến lúc sau lại trở nên nghiêm túc, tiện thể còn nhìn Đường Lăng một cái cảnh cáo.

Lâm Bối không nhịn được cười, cô có thể nhìn ra được, nhà họ Đường thật sự rất chào mừng cô, hơn nữa thật sự hy vọng cô gả cho Đường Lăng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi