CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Anh còn nói cái gì? Nói trước tiên để cô mặc tạm bộ đồ ngủ này, sau đó lên trên xe sẽ thay ra giúp cô?

Giờ phút này Dương Tầm Chiêu đã thay xong quần áo của mình, anh câm một bộ quần áo của cô tới sau đó liền tới ôm cô lên, tư thế kia thật đúng là sẽ cứ như vậy ôm cô ra ngoài đưa lên xe, sau đó sẽ thay quần áo cho cô ở trên xe.

Mí mắt Hàn Nhã Thanh đột nhiên nhảy lên, cô cắn răng, hung hăng cắn răng, giờ phút này gần như mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hai hàm răng của cô đang nghiến vào nhau.

Dương Tầm Chiêu, xem như anh lợi hại.

Anh thật đúng là điên rồi!

Hàn Nhã Thanh không dám mạo hiểm, cô biết rằng không có chuyện gì mà Dương Tầm Chiêu lại không dám làm, nếu anh thật sự ôm cô ra ngoài như vậy thì sau này cô còn có mặt mũi đi gặp người khác nữa sao?

"Để tự em thay." Hàn Nhã Thanh âm thầm hít thở sâu một hơi cố gắng để cho mình tỉnh táo lại nhưng lại phát hiện ra, lời này vẫn là cô cắn răng nghiến lợi nói ra.

Hàn Nhã Thanh nhanh chóng đứng dậy, tránh thoát khỏi động tác muốn ôm cô của anh sau đó nhanh chóng cầm lấy quần áo của mình đi thẳng vào phòng tắm.

Dương Tầm Chiêu nhìn thấy cánh cửa phòng tắm bị cô đóng sầm lại cuối cùng không nhịn cười nổi nữa, anh cười lên giống như con hồ ly vậy.

"Năm phút." Nhưng anh lại sợ cô trốn ở trong phòng tắm không ra cho nên đi đến bên ngoài cửa phòng tắm, nhắc nhở cô một câu.

Giờ phút này cậu ba Dương chính là đang cố ý làm như vậy, thật sự là hoàn toàn không cân vội vã như vậy hơn nữa cho dù có tới muộn không kịp máy bay thì anh cũng không cần vội, anh có thể đi chuyến sau cũng được.

Anh chính là muốn nhìn thấy dáng vẻ vội vàng nảy sinh độc ác của cô mà thôi.

Cô chân thực như thế, chân thực mà không có chút phòng bị nào với anh.

Hàn Nhã Thanh ở trong phòng tắm nghe thấy anh nói như vậy thì hung hăng hít vào một hơi, bây giờ cô rất muốn bóp chết người đàn ông kia.

Có thể chứ?

Hàn Nhã Thanh cảm thấy cả đời này cô chưa từng xúc động như vậy, giờ phút này cô thật sự rất muốn lao ra hung hăng đánh cho Dương Tầm Chiêu một trận.

Cô nghĩ với thân thủ của mình thì cho dù đánh không lại được Dương Tầm Chiêu thì cũng sẽ không thua quá thảm.

Cho dù như thế nào thì cứ xả giận trước đã rồi lại nói.

Trong chớp mắt Hàn Nhã Thanh đã vươn tay về phía cửa phòng tắm, Dương Tầm Chiêu đang ở bên ngoài, cô nghĩ cô vừa mở cửa ra thì sẽ vùng một quyên tới, cứ đánh trước rồi nói.

"Năm phút sau nếu như em vẫn chưa chấn bị xong thì anh sẽ làm giúp em, đương nhiên bởi vì vấn đề thời gian nên chỉ có thể ra trên xe... " Giờ phút này không biết có phải cậu ba Dương đứng ở ngoài cửa đã cảm nhận được cái gì đó hay không.

Tay Hàn Nhã Thanh cứng đờ, cô không dám mạo hiểm, Dương Tầm Chiêu mà điên lên thì cũng sẽ không giống như người bình thường nữa mà chuyện gì cũng dám làm.

Nếu như cô có thể chắc chắn sẽ đánh thắng được anh thì đã dễ nói, đánh cho anh bất lực phản kháng sau đó cô sẽ có thể muốn làm gì thì làm.

Nhưng bây giờ căn bản là cô không nắm chắc được có thể đánh thắng anh hay không, nếu như cô thua vậy thì chính là anh muốn làm gì cô thì làm, ai biết được tên biến thái kia sẽ làm cái gì đối với cô?

Hơn nữa bây giờ cô mặc bộ đồ ngủ thiếu vải như vậy ra ngoài đánh nhau với anh hay sao? Mặc bộ đồ ngủ này lên người lúc đứng yên đã không che được hết rồi, muốn thật sự đánh nhau đây chẳng phải là?

Có phải đầu óc của cô bị nước vào rồi hay không?

Hàn Nhã Thanh hung hãng hít sâu một hơi, nhanh chóng cởi bộ áo ngủ trên người cô ra, vò thật mạnh sau đó trực tiếp ném vào trong thùng rác.

Sau đó cô dùng tốc độ nhanh hơn thay quần áo xong, trước sau chưa đến hai phút.

Hơn nữa trong hai phút này cô cũng cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, trong nháy mắt mở cửa phòng tắm ra trên mặt cô đã không còn chút tức giận nào nữa.

Đẩy cửa ra, nhìn thấy anh đang đứng ở ngoài cửa, cô nhẹ nhàng cười cười: "Chồng à, em thay đồ xong rồi, chúng ta đi thôi."

Nếu đã không trốn thoát được vậy thì hãy mỉm cười đối mặt, sau này thời gian vẫn còn nhiều, cô không tin cô sẽ mãi mãi bại bởi Dương Tầm Chiêu.

Cứng đối cứng không được thì cô sẽ dùng cách thức khác, Hàn Nhã Thanh cô chưa từng và cũng sẽ không bao giờ để cho người khác bắt nạt.

Bắt nạt cô, cô chắc chắn sẽ trả lại gấp mười lần.

Con gái báo thù qua tâm vài ngày cũng không muộn, anh cứ chờ đấy cho cô.

Giờ phút này Dương Tầm Chiêu thấy được nụ cười trên mặt cô, nghe được giọng nói êm ái của cô lại đột nhiên có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy.

"Chồng à, đi thôi." Hàn Nhã Thanh nhìn anh đứng bất động ở đấy còn chủ động thúc giục anh, trên mặt cô vẫn mang theo nụ cười như cũ.

Cậu ba Dương âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, anh biết rõ vợ nhà mình không giống như vợ của người khác, vợ nhà anh quá thông minh, quá lợi hại, hơn nữa còn là người có thù tất phải báo thù.

"Vợ à, thật ra..." Cậu ba Dương cảm thấy giờ phút này anh nhất định phải làm chút chuyện gì đó để cứu vãn một chút.

"Chồng ơi nhanh lên, nếu không sẽ muộn mất." Nhưng Hàn Nhã Thanh căn bản cũng không cho anh cơ hội như vậy, trực tiếp ngắt lời anh.

Gần như cậu ba Dương bị cô kéo ra khỏi gian phòng.

"Tôi đi thu xếp hành lý một chút." Cậu ba Dương âm thầm thở dài một hơi, nghĩ đến lần này đi công tác có lẽ thời gian khá dài mà hành lý của anh cũng còn chưa hề chuẩn bị chút nào.

Giờ phút này Hàn Nhã Thanh rất ngoan ngoãn, rất dịu dàng, nghe anh nói như vậy cô liền buông anh ra.

Nhìn anh trở về phòng mình thu xếp hành lý, Hàn Nhã Thanh vẫn chỉ đứng yên ở đó, cứ nhìn anh như vậy.

Anh vừa mới nói ngay cả thời gian để cô mặc quần áo cũng không kịp nên chỉ cho cô năm phút, vậy mà bây giờ anh lại đi thu xếp hành lý, sẽ mất bao lâu đây?

Ừm, rất tốt!

Thật ra tốc độ thu xếp hành lý của cậu ba Dương cũng rất nhanh, chưa đến mười phút anh đã kéo vali hành lý đi ra.

Nhưng lúc trước rõ ràng cậu ba Dương đã nói thời gian không còn kịp nữa...

Hàn Nhã Thanh cười khẽ không nói gì, thấy anh đi tới cũng rất ngoan ngoãn đi theo phía sau của anh.

Giờ phút này cô ngoan ngoãn như vậy lại khiến đáy lòng cậu ba Dương phát run.

Ra khỏi biệt thự, hoàn toàn không thấy Thư ký Lưu đang chờ sẵn ngoài cổng giống như cậu ba Dương đã nói lúc trước.

Hàn Nhã Thanh nhìn cậu ba Dương một chút, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn thêm mấy phần.

Như vậy là lúc trước Dương Tầm Chiêu đều đang lừa cô, tốt, rất tốt!!

Cậu ba Dương nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, giờ phút này chỉ thấy toàn là lo lắng bất an, không, là kinh hồn táng đảm mới đúng!!

Anh cảm thấy với tính cách của cô mà lại có phản ứng này thì chắc chắn là cô đang kìm nén một chiều lớn nào đó, không phải là cô muốn trên đường đi hoặc là đến sân bay rồi sẽ chạy trốn đấy chứ?

Nhưng sau đó Hàn Nhã Thanh vẫn luôn biết điều như vậy, rất dịu dàng, từ biệt thự đến tận sân bay cho tới khi đi lên máy bay rồi cô vẫn rất ngoan ngoãn nghe lời, vẫn luôn đi theo bên cạnh anh, hơn nữa trên mặt của cô còn luôn luôn mang theo nụ cười.

Sau khi lên máy bay, ngồi xuống rồi, cậu ba Dương nhìn dáng vẻ của Hàn Nhã Thanh hoàn toàn giống như là một cô gái ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh anh, đột nhiên anh lại có một cảm giác hoảng hốt.

Đây thật sự là vợ của anh sao? Thật là sao?

Vợ anh không bị người khác đối mất linh hồn rồi chứ?

"Vợ ơi..." Cậu ba Dương ngập ngừng thử gọi một tiếng.

"Chuyện gì vậy?" Hàn Nhã Thanh chuyển mắt nhìn về phía anh, khóe môi hơi cong lên, đầu lông mày cũng hơi nhướng lên, nụ cười kia vô cùng tươi đẹp thậm chí còn đặc biệt chói mắt!

Nhưng cậu ba Dương lại cảm thấy sống lưng ớn lạnh, vừa rồi rõ ràng lời đã ra đến khóe miệng vậy mà lập tức lại quên mất, bị cô dọa cho quên mất! I

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi