CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

“Ừm, người ta vừa nhìn vào là biết chân ái rồi”

“Bà thím này vừa nhìn chính là loại không thỏa mãn dục vọng, cho nên mới có thể bàn hợp đồng” với đàn ông ba ngày ba đêm.”

“Vừa rồi cô gái đó nói cô ta làm phẫu thuật gì đó, cô ta cố tình tránh né, mấy cô đoán là phẫu thuật gì?”

“Điều này còn cần đoán sao? Không phải phẫu thuật phá thai, thì là vá màng trinh.”

“Thật sự không biết xấu hổ, cô ta như vậy còn có mặt mũi nói yêu, còn có mặt mũi nói vì đối phương có thể hi sinh tất cả, chẳng trách vừa rồi người đàn ông đó sắp ói ra, như thế này ai nhìn vào sẽ thấy buồn nôn.”

“Quả thật buồn nôn.”

Không thể không nói, mọi người đều nói đúng.

Dương Trà My nghe thấy lời nghị luận của mọi người, sắc mặt càng lúc càng khó coi, cô ta hôm nay muốn khiến Hứa Dinh Dinh thê thảm, không ngờ lại trở nên như thế này.

Sắc mặt của mấy người phụ nữ đi cùng với Dương Trà My cũng trở nên khó coi.

Dương Trà My cuối cùng chỉ có thể trốn khỏi đó.

Trong phòng khách sạn.

Khi Hàn Nhã Thanh tỉnh lại đã là hơn 10 giờ của nước R, cô không có nhìn thấy Dương Tầm Chiêu, cô nghĩ Dương Tầm Chiêu đi công tác rồi, chắc là có chuyện quan trọng, lúc này chắc là đến công ty rồi.

Hàn Nhã Thanh cầm điện thoại, nhìn thấy tin nhắn Hứa Dinh Dinh gửi đến, nói tất cả đều tốt.

Biết hai bảo bối đều tốt, trong lòng Hàn Nhã Thanh không có lo lắng như vậy nữa, nhưng lại nhớ hai bảo bối.

Hàn Nhã Thanh lại nghĩ đến một vấn đề khác, Tịch Xuyên bây giờ ở bên Hứa Dinh Dinh, chắc chắn biết chuyện của hai bảo bối.

Tịch Xuyên biết rồi, lấy mối quan hệ của Tịch Xuyên với Dương Tầm Chiêu, Dương Tầm Chiêu chắc chắn không bao lâu cũng sẽ biết.

Bởi vì biết Tịch Xuyên và Hứa Dinh Dinh ở bên nhau, sợ gọi điện không tiện, Hàn Nhã Thanh bèn soạn một tin nhắn, gửi cho Hứa Dinh Dinh.

Hàn Nhã Thanh suy nghĩ một lát, nhanh chóng soạn tin nhắn.

Lúc này, Dương Tầm Chiêu từ trong phòng tắm đi ra, anh vốn cho rằng Hàn Nhã Thanh còn chưa có tỉnh, cho nên động tác rất nhẹ nhàng, ra khỏi phòng tắm lại nhìn thấy Hàn Nhã Thanh đang nằm sấp trên người nhìn điện thoại, khóe môi của anh hơi cong lên, đi về phía trước giường, có điều, động tác của anh vẫn rất nhẹ, đi trên tấm thảm cao cấp căn bản không nghe thấy âm thanh.

Trên giường, Hàn Nhã Thanh không hề hay biết.

Cậu ba Dương đi đến trước giường, hơi nghiêng người, sau đó liền nhìn thấy cô đang soạn tin nhắn.

Tin nhắn của cô mới bắt đầu soạn, có điều mấy chữ đó, khi Dương Tầm Chiêu nhìn thấy mấy chữ đó, hai mắt lập tức nheo lại, hơi thở nguy hiểm lập tức ập đến.

Hàn Nhã Thanh cảnh giác, con ngươi đảo nhanh, khi nhìn thấy Dương Tầm Chiêu đứng trước giường, liền giật mình, nhìn vào đôi mắt đang nheo lại của Dương Tầm Chiêu, trái tim của cô hơi run.

Hàn Nhã Thanh vô thức thu điện thoại lại, đó là một loại phản ứng theo bản năng sau khi nhìn thấy sự nguy hiểm trong mắt của anh, Dương Tầm Chiêu nhìn động tác của cô, ánh mắt càng lạnh, càng tối.

Tay của Hàn Nhã Thanh vô thức siết chặt chiếc điện thoại trong tay, cô nghĩ đến tin nhắn vừa rồi còn chưa có soạn xong-- nói Minh Hạo đừng quậy, tớ có thời gian sẽ đi thăm nó...

Cô không quá lo lắng về Tịch Xuyên, cô càng lo lắng Minh Hạo sẽ làm loạn, con trai của cô cô hiểu rõ nhất.

Cho nên, cô muốn bảo Hứa Dinh Dinh nói với Minh Hạo, đừng làm loạn, không được gây chuyện.

Chỉ là, cô không có ngờ tin nhắn của cô còn chưa có soạn xong, Dương Tầm Chiêu đã đi tới, anh bây giờ không phải nên đến công ty rồi sao?

Cô vốn dĩ tưởng anh đã đến công ty rồi.

Hàn Nhã Thanh nghĩ, tin nhắn cô vừa soạn, anh chắc nhìn thấy rồi?

Thật ra, có quan hệ của Tịch Xuyên và Hứa Dinh Dinh, chuyện hai đứa trẻ của Hàn Nhã Thanh chắc chắn không giấu được bao lâu.

Dương Tầm Chiêu sớm muộn gì cũng sẽ biết.

Thật ra cô cảm thấy, Dương Tầm Chiêu biết chắc cũng không có gì, dù sao bọn họ chỉ là kết hôn theo hợp đồng, hai đứa trẻ là sinh ra trước khi bọn họ kết hôn, không có quan hệ gì với anh cả.

Đương nhiên, quan trọng hơn là đứa trẻ không phải của Dương Tầm Chiêu, cho nên chuyện này với Dương Tầm Chiêu không quan hệ xung đột trực tiếp gì.

Cô tin lấy nhân phẩm của Dương Tâm Chiêu chắc cũng sẽ không làm lớn chuyện.

Cho nên, Hàn Nhã Thanh cảm thấy cũng không cân thiết phải che đậy nhiều làm gì cả, nhìn thấy thì nhìn thấy thôi.

Trong ngực của Dương Tầm Chiêu lúc này chỉ có một câu nói trong tin nhắn vừa rồi của Hàn Nhã Thanh - có thời gian thì đi gặp nó.

Cô đối với cái tên Đường Minh Hạo đó thật sự nhớ mãi không quên.

Đường Minh Hạo? Rốt cuộc là ai? Rốt cuộc có quan hệ gì với cô?

Hay là, anh nên đi điều tra thử.

Đợi anh tra ra, anh tuyệt đối sẽ không tha cho tên Đường Minh Hạo đó.

Lần trước, anh đã hỏi cô, Đường Minh Hạo là ai, nhưng cô nói với anh, Đường Minh Hạo là con trai của cô.

Cho nên, lần này anh không có hỏi nhiều, bởi vì anh cảm thấy hỏi cũng không hỏi được gì, không bằng anh tự mình đi điều tra cho nhanh, trực tiếp hơn.

Đây cũng chính là phong cách của Dương Tầm Chiêu.

Cảm xúc trong ánh mắt của Dương Tầm Chiêu rất nhanh được giấu đi, cúi đầu, hôn nhẹ lên môi cô: “Dậy đi, ăn sáng xong cùng anh đến công ty.”

“.. "Hàn Nhã Thanh ngây người, anh đến công ty làm gì cũng phải dẫn theo cô?

Cô tưởng, anh dẫn cô đi công tác, chẳng qua chỉ là muốn để tôi cô bồi anh, anh ban ngày đi bàn chuyện làm ăn căn bản không cần dẫn cô theo. Bàn chuyện làm ăn cô căn bản không thể giúp được anh.

Cô đối với chuyện kinh doanh thật sự không biết gì.

Anh rốt cuộc có ý gì?

Hàn Nhã Thanh lại đột nhiên nghĩ đến một vấn đề khác, công việc của anh ở bên này không phải là kinh doanh của Dương Thị, anh cũng không cần tránh cô sao?

Hàn Nhã Thanh bởi vì trong lòng đang suy nghĩ, cho nên không có nhúc nhích, mà cứ ngây ra nhìn anh.

“Ngây ra làm gì? Dậy thôi.” Dương Tầm Chiêu nhìn thấy bộ dạng của cô, khẽ mỉm cười, khi cô ngốc nghếch như này thật sự rất đáng yêu. Anh phát hiện, cô của bây giờ, ở trước mặt anh, dường khi ngây ngốc đáng thương càng lúc càng nhiều, sự ngây thơ cũng theo đó mà tăng lên, còn kiểu thông minh phòng bị kia càng ngày càng ít.

“Dương Tầm Chiêu, anh tại sao cứ muốn dẫn em đi?” Hàn Nhã Thanh vẫn không nhúc nhích, chỉ là nhìn ánh mắt của anh hơi lóe lên, cô cảm thấy loại cử động này thật sự rất kỳ lạ.

Dương Tầm Chiêu nghe thấy lời cô nói, động tác vừa muốn xoay người chợt dừng lại, mắt nhìn thẳng vào cô.

“Em nói xem?” Đáy lòng Dương Tầm Chiêu bỗng nhiều thêm vài phân chờ mong, "đồ ngốc nhỏ này đối với tình cảm cực kỳ chậm chạp có phải cuối cùng hiểu được cái gì đó rồi không?

Hàn Nhã Thanh hơi sững người, cô nói sao? Cô chính vì không biết nên mới hỏi anh mà.

Hàn Nhã Thanh nhìn anh, mặt mày mê mang.

Dương Tầm Chiêu thầm thở dài, đột nhiên cảm thấy anh có phải có vội vàng rồi không.

Anh cảm thấy, cô có thể ý thức đến vấn đề này coi như đã rất tốt rồi, muốn để cô hoàn toàn hiểu rõ thật sự quá làm khó cô rồi. Dù sao, cô vốn đĩ chính là cô ngờ trong chuyện tình cảm, đối với phương diện tình cảm phản ứng của cô trước nay rất chậm. Có điều, Dương Tầm Chiêu vẫn muốn nói với cô, mặc kệ cô có tin hay không, mặc kệ cô có hiểu hay không.

“Bởi vì, tôi thích...” Dương Tầm Chiêu nhìn cô, biểu cảm rất chuyên chú, rất nghiêm túc.

Chỉ là, vào lúc này, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cắt ngang lời nói của Dương Tầm Chiêu.

Điện thoại kêu là của Dương Tầm Chiêu.

Khi Dương Tầm Chiêu nhìn thấy số hiển thị, ánh mắt chợt lóe lên, sau đó cầm điện thoại, đứng thẳng dậy, sau khi kéo dãn khoảng cách với Hàn Nhã Thanh, mới nghe máy.

Lúc này, nếu như người khác gọi đến, Dương Tầm Chiêu chắc chắn sẽ không nghe, nhưng đây là cuộc gọi của Trác Hiểu Lam.

Anh ta trước đó gọi điện hỏi tình hình của Hàn Nhã Thanh, anh biết Trác Hiểu Lam lúc này gọi điện cho anh chắc chắn là vì chuyện đó của Hàn Nhã Thanh, hoặc Trác Hiểu Lam có phát hiện gì rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi