CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Đường Bách Khiêm nhìn thoáng qua cậu năm Tào, không nói gì mà lôi điện thoại của mình ra, mau chóng gọi một cuộc điện thoại.

"Ông Lỗ, chào ông, tôi là Đường Bách Khiêm, đúng, tôi đang thực hiện nhiệm vụ ông giao, nhưng giờ lại gặp chút chuyện." Đường Bách Khiêm dừng nói một thoáng, lại nhìn cậu năm Tào: "Đúng là gặp chút khó khăn, nhưng chúng tôi vừa gặp được cậu Tào, cậu Tào có thể giúp chúng tôi giải quyết chuyện này, nhưng cậu Tào không biết tôi, không tin tôi, cho nên xin nhờ ông Lỗ nói giúp tôi một lời."

Sau đó Đường Bách Khiêm chìa điện thoại ra trước mặt cậu năm Tào: "Ông Lỗ có chuyện nhờ, phiền cậu Tào nghe điện thoại một lát."

Cậu năm Tào nghe thấy người đang gọi là ông Lỗ thì nét mặt thoáng thay đổi, vội vã nhận lấy điện thoại.

"Tào Du, Đường Bách Khiêm đang làm một nhiệm vụ bí mật cho chúng tôi, mong cậu hợp tác chút." Vốn cậu năm Tào còn thấy hơi nghi ngờ, nhưng giọng nói của ông Lỗ phát ra từ phía đâu dây bên kia đã xóa bỏ mọi băn khoăn của anh.

"Vâng, tôi biết rồi." cậu năm Tào chỉ đành đồng ý, trong tình huống như vậy thì anh nào có thể nói gì khác được?

Lời của ông Lỗ anh không dám không nghe theo, hơn nữa chủ tịch thành phố là ông Lỗ đã lên tiếng, thật sự đang có một nhiệm vụ bí mật, nếu tại anh mà nhiệm vụ này thất bại vậy anh chính là tội đồ rồi.

"Cảm ơn cậu Tào." Đường Bách Khiêm nhận lại điện thoại, không đợi cậu năm Tào nói chuyện đã cảm ơn anh ngay.

Sau đó, Đường Bách Khiêm lại cầm lấy điện thoại của cậu năm Tào, nhanh nhẹn gửi thêm hai tin nhắn phía dưới tin nhắn đính kèm định vị kia.

Tin thứ nhất: "Anh ba, bọn họ đi mất rồi, em đuổi theo trước, anh nhanh nhanh tới đây."

Tin thứ hai: “Anh hai, hình như họ thấy em rồi, em vừa trông thấy người đàn ông kia nhìn mình, sợ đến mức không dám gọi cho anh luôn, anh ba, anh mau tới đi, em sợ sẽ để mất dấu bọn họ."

Gửi tin nhắn xong, Đường Bách Khiêm trả điện thoại lại cho cậu năm Tào, sau đó anh ta đưa tay tỏ ý mời.

Cậu năm Tào cũng hết cách rồi, hơn nữa anh nghĩ anh ba giờ cũng đã cưới Hàn Nhã Thanh rồi, tuy là trước kia anh cảm thấy rất không ưa Hàn Nhã Thanh,

nhưng từ sau chuyện tối đó ấn tượng của anh với cô đã hoàn toàn thay đổi.

Thế nên anh cho rằng nếu anh ba dã cưới Hàn Nhã Thanh rồi, vậy thì không nên dây dưa với người phụ nữ năm năm trước làm gì cả, cậu năm Tào nghĩ tới đây thì liền lái xe chạy vê phía trước.

Hàn Nhã Thanh vừa trông thấy cậu năm Tào đứng bên đường gọi điện thoại thì biết ngay người anh ta gọi đến chắc chắn là Dương Tầm Chiêu.

Cô vẫn không quên chuyện lần trước Dương Tầm Chiêu chặn cô trước cục cảnh sát.

Không thể để lộ thân phận của đàn anh được, hơn nữa hình như lúc này đàn anh đang có nhiệm vụ cần làm ở thành phố A, cho nên càng không thể để kẻ khác biết được.

Đàn anh đi thương lượng với cậu năm Tào, cô đã biết trước kết quả sẽ ra sao rồi, với năng lực của đàn anh thì thuyết phục cậu năm Tào hoàn toàn không phải chuyện gì khó khăn.

Sau khi lên xe, cô lại nghĩ đến chuyện lúc trước đã đồng ý tới công ty tìm Dương Tầm Chiêu, cô vốn muốn gọi điện thoại nói với anh một tiếng, nhưng lại bị chuyện của Minh Hạo cắt ngang.

Nhìn thấy đàn anh đang nói chuyện với cậu năm Tào, Hàn Nhã Thanh định sẽ gọi một cuộc cho Dương Tầm Chiêu, nhưng khi cô đưa tay vào túi áo lại phát hiện điện thoại của mình đã không còn ở đó nữa.

Hèn chỉ nãy giờ lại yên tĩnh như vậy, hèn chỉ nãy giờ Dương Tầm Chiêu không gọi điện thoại thúc giục cô, hóa ra là do điện thoại bị rơi mất rồi sao?

Hàn Nhã Thanh khẽ cau mày, điện thoại cô sao lại bị rơi mất chứ? Đã rơi lúc nào vậy chứ?

Điện thoại rơi mất mà cô lại không hề nhận ra?

Hàn Nhã Thanh trông thấy cậu năm Tào đã lái xe đi khỏi, Đường Bách Khiêm lại quay vê xe, cô nghĩ một hồi rôi vẫn mở miệng hỏi: "Đàn anh, điện thoại của em rớt mất rồi, anh có số điện thoại sử dụng tạm thời không?”

Ý của Hàn Nhã Thanh là muốn hỏi xem Đường Bách Khiêm có số điện thoại nào ngắn hạn mà không làm lộ thân phận của mình không, cô muốn gọi một cuộc cho Dương Tầm Chiêu.

Cô biết thân phận của anh không thể cho người khác biết, chắc chắn không thể dùng số điện thoại mà anh thường dùng, nhưng mỗi lần làm nhiệm vụ thì Đường Bách Khiêm đều sẽ tạo một số điện thoại tạm thời.

"Điện thoại của em rơi mất rồi sao? Rơi ở đâu vậy? Có cần quay lại xem không?” Đường Bách Khiêm nhíu mày hỏi, nhưng trong lúc nói anh ta lại nhìn thoáng qua hướng mà cậu năm Tào vừa lái xe rời đi.

"Thôi bỏ đi, không biết rơi ở đâu rồi, cứ đi trước đi đã." Hàn Nhã Thanh chú ý thấy anh vừa nhìn vê hướng cậu năm Tào chạy đi, cô biết lúc này mình không thể để lỡ thời gian của anh được, nếu để lộ, ảnh hưởng tới nhiệm vụ của anh chỉ là chuyện nhỏ thôi, chỉ sợ là sẽ gặp phải những chuyện nguy hiểm hơn nữa.

"Hôm nay anh tới đây vì chuyện của Minh Hạo, thế nên vẫn chưa kịp chuẩn bị số điện thoại tạm thời." Đường Bách Khiêm lại giải thích, sau đó anh chìa điện thoại mình ra trước mặt cô: "Nếu em muốn gọi thì cứ dùng điện thoại của anh đi."

"Không cần đâu." Hàn Nhã Thanh biết đó là cái điện thoại mà anh hay dùng nhất, hơn nữa số điện thoại này được đăng ký bằng thông tin thật của anh, vì vậy nên cô không thể dùng nó được.

Lúc này thì Đường Bách Khiêm mới lái xe mau chóng rời khỏi đây, anh không lái xe ngược lại với hướng mà cậu năm Tào đi, nhưng cũng không chạy cũng một đường với anh ta.

Cậu năm Tào chạy về hướng đông, anh chạy về hướng nam, khoảng cách giữa hai xe chắc chắn sẽ càng lúc càng xa, nếu Dương Tầm Chiêu cứ chạy theo hướng đi của cậu năm Tào vậy sẽ không đời nào đuổi kịp bọn họ.

"Đàn anh, anh còn phải ở lại thành phố A bao lâu?" Hàn Nhã Thanh không kìm được hỏi anh.

"Hôm nay anh sẽ trở về, anh đã hoàn thành nhiệm vụ ở đây rồi." Đường Bách Khiêm nhìn hình ảnh Hàn Nhã Thanh phản chiếu từ kính hậu trong xe, anh đúng thật là có nhận một nhiệm vụ ở thành phố A, nhiệm vụ này cũng thật sự có liên quan với ông Lỗ, nếu không anh cũng không thể nào dọa được cậu năm Tào. Nhưng nhiệm vụ này đã được hoàn thành xong từ lâu, chỉ là anh vẫn chưa xác nhận lại với ông Lỗ mà thôi. Nhiệm vụ như vậy không thể nào làm khó anh được.

Lúc này anh nói như vậy chẳng qua là vì muốn khiến cô trở về cùng với anh thôi, anh không muốn tiếp tục để cô ở lại bên cạnh Dương Tầm Chiêu.

"À." Nhưng Hàn Nhã Thanh cũng chỉ cúi đầu đáp lại anh một tiếng, sau đó không nói thêm gì nữa.

Đường Bách Khiêm cảm thấy hơi hoảng, anh nghĩ rằng nếu đã xảy ra chuyện như vậy thì chắc chắn cô sẽ vì hai đứa nhỏ mà nhanh chóng đưa chúng quay về nước M, nhưng dường như cô không hề có ý sẽ làm thế?

"Thanh Thanh, anh muốn để em..." Nhìn thấy thái độ cô như vậy, Đường Bách Khiêm hít một hơi thật sâu, anh quyết định sẽ nói thẳng ra, sẽ nói thẳng kêu cô hãy quay về cùng với anh.

"Mẹ, con muốn quay về với chú Đường." Nhưng ngay lúc này Minh Hạo lại lên tiếng cắt ngang lời của Đường Bách Khiêm.

"Con muốn về với chú Đường sao?" Hàn Nhã Thanh sửng sốt hỏi lại, đôi mắt cô khẽ chớp, Minh Hạo trách cô không có thời gian ở cạnh hai đứa nên mới muốn quay về nước M với đàn anh sao?

Thật ra chính cô cũng biết, gân đây đã có rất nhiêu chuyện xảy ra, và vì chuyện của Tịch Xuyên, bà Tịch chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cho Dinh Dinh, chắc chắn cũng sẽ làm gì đó tổn hại đến hai đứa con của cô

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi