CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Hàn Nhã Thanh sớm đã nghĩ tới Dương Tầm Chiêu biết cô đang ngụy trang, nhất định sẽ bắt cô tháo bỏ ngụy trang.

Thực ra cô vốn định cùng anh quay vê nhà đóng cửa rồi sẽ tháo bỏ hết tất cả ngụy trang, sau đó để anh nhìn cho đủ.

Vì cô biết đã không thể che giấu được trước mặt Dương Tâm Chiêu nữa, hơn nữa cô quá hiểu tính tình của Dương Tầm Chiêu.

Nếu cô không đồng ý?

Có lẽ Dương Tầm Chiêu có thể tra tấn cô nửa sống nửa chết, sau đó thứ anh có là phương pháp có thể vạch trân ngụy trang

nên mặt cô, nhìn thấy dáng vẻ thật sự của cô.

Cho nên, Hàn Nhã Thanh cảm thấy không bằng tự cô chủ động một chút.

Nhưng bây giờ còn ở ngoài, còn chưa tới nhà đâu, cũng không gấp nhất thời đi.

Nhưng mà, Dương Tầm Chiêu nói cô sửa soạn xinh đẹp là để đi gặp học trưởng?

Cô sửa soạn xinh đẹp rõ ràng là vì hai bảo bối nhà cô, nhưng hai bảo bối đã về nước M rồi, Hàn Nhã Thanh bèn không giải thích nhiều nữa.

“Anh không phải thích xấu sao? Hơn nữa liền thích loại xấu nổi bật mới mẻ như em.” Mặc dù Hàn Nhã Thanh định quay về rồi sẽ bỏ đi lớp ngụy trang, nhưng nhớ tới lời Dương Tầm Chiêu nói trước khi kết hôn, mắt cô lóe lên, cố ý dùng lời lúc đó của anh để chọc giận anh.

Dương Tâm Chiêu khẽ sững sốt, mí mắt nảy lên, nhìn ngụy trang trên mặt cô, khẽ híp mắt, mơ hô mang theo vài phần hận ý cắn răng nghiến lợi: “Cho nên đây?”

Dương Tâm Chiêu nghĩ, nếu cô dám nói cô làm xấu là vì để anh vui, anh đảm bảo sẽ khiến cô...

“Cho nên, em là vì hùa với sở thích của anh.” Nhưng mà, Dương Tầm Chiêu còn chưa nghĩ xong, lời của Hàn Nhã Thanh đã nói ra.

Đáng chết lại là lý do anh nghĩ, cô thật sự dám nói.

“Hàn Nhã Thanh, em có tin tôi cắn chết em không.” Dương Tầm Chiêu cắn răng, hận đến đau gan, thật muốn cắn chết cô.

“Sao? Anh không thích dáng vẻ này của em? Anh ghét em xấu?” Hàn Nhã Thanh nhìn anh, chớp chớp mắt, còn cố ý bĩu môi, mang theo vài phần buồn bã tủi thân.

Dương Tầm Chiêu: “...”

Dương Tầm Chiêu nhất thời bị cô làm nghẹn họng.

Lời này của cô thật lòng khiến anh không dễ tiếp lời.

Nhưng mà, cậu ba Dương trước giờ luôn ranh mãnh như hồ ly lúc này dường như chưa phát hiện, anh vốn là tới bắt người, là anh muốn tìm cô tính sổ, nhưng bây giờ anh lại trở thành người buồn bực.

“Nếu anh không thích, nếu anh ghét bỏ em, vậy em...” Hàn Nhã Thanh nhìn dáng vẻ không nói nên lời của anh, bỗng nhiên có chút buồn cười.

Lời này anh trước đây anh nói, không thể trách người khác.

Hàn Nhã Thanh bỗng nhiên phát hiện mình thật sự thù rất dai, chỉ chút chuyện như vậy, cô lại nhớ tới bây giờ.

“Đúng, anh không thích, cho nên, rửa sạch đống linh tinh trên mặt em đi.”

Dương Tầm Chiêu biết rõ cô đang đào hố cho mình, đợi anh nhảy vào, nhưng anh vẫn nhảy vào, vì anh không muốn nhìn thấy cô thế này nữa.

Trước đây, anh không cảm thấy có gì, trước giờ cũng chưa từng cảm thấy ngụy trang trên mặt cô khó coi.

Nhưng mà, vừa nghĩ tới ở trước mặt Đường Bách Khiêm cô có dáng vẻ thật xinh đẹp, anh lại ghen ty muốn chết, anh để ý, để ý đáng chết.

Dựa vào cái gì mà người đàn ông khác có thể nhìn thấy dáng vẻ thật sự của cô mà anh lại không thể?

Anh muốn nhìn thấy dáng vẻ thật sự của cô.

“Linh tinh sao? Em cảm thấy rất tốt.” Hàn Nhã Thanh vươn tay ra, sờ sờ mặt mình, nhìn anh, cố ý hỏi: “Chẳng lẽ anh cảm thấy không đẹp sao?”

“Hàn, Nhã, Thanh.” Con ngươi Dương Tầm Chiêu híp lại, gần tên cô: “Lập tức rửa sạch đống linh tinh trên mặt em, ngay lập tức.”

“Bây giờ có lẽ không được, bây giờ không có nước thuốc, không có nước thuốc không rửa được.” Hàn Nhã Thanh thấy người nào đó sắp bùng nổ, dáng vẻ đó nhìn thật đáng sợ, nhưng không biết vì sao, cô lúc này lại không cảm thấy sợ hãi chút nào, ngược lại có chút buồn cười.

Dương Tầm Chiêu nghe thấy lời này của cô, sững sốt, anh cho rằng cô nhất định sẽ cự tuyệt, sẽ phản kháng, sẽ liều mạng

kháng cự, nhưng nghe ý của cô lại là có thể thương lượng.

Nhưng mà, anh có chút hoài nghi cô cố ý kéo dài thời gian, dù sao người phụ nữ này quá tinh ranh, hơn nữa quá giỏi chiến thuật tâm lý.

“Nước thuốc đâu?” Con ngươi Dương Tầm Chiêu lóe lên, nhanh chóng truy hỏi một câu, sợ bị cô lừa dối cho qua.

“Ở nhà.” Lần này, Hàn Nhã Thanh trả lời rất dứt khoát, cô vốn chính là định quay về nhà rồi sẽ thẳng thắn với anh.

Dương Tầm Chiêu nhìn cô, con ngươi lóe, rồi lại lóe, từ khuôn mặt cô không nhìn ra bất kỳ dị thường nào, sau đó anh bỗng

nhiên hét lên một câu với Thạch đang lái xe phía trước: “Về biệt thự, với tốc độ nhanh nhất.”

Giọng nói đó của anh, nếu bạn nghe cẩn thận sẽ phát hiện mang theo chút gấp gáp, huống chi anh cũng đã nói với tốc độ

nhanh nhất rồi.

Cậu ba Dương nghĩ, cô đã nói nước thuốc có thể tẩy đi ngụy trang của cô đang ở nhà, vậy đến nhà rồi, cô sẽ không còn lý do thoái thác nữa.

Nghĩ tới có thể nhìn thấy dáng vẻ thật sự của cô ngay lập tức, tâm trạng anh lúc này mơ hồ có chút căng thẳng.

Hàn Nhã Thanh nghe thấy dị thường trong giọng nói của anh, có chút kỳ quái nhìn anh một cái.

Chính vào lúc này, điện thoại của Dương Tầm Chiêu bỗng nhiên vang lên.

Dương Tầm Chiêu lấy điện thoại ra, lúc nhìn thấy cái tên Tào Du hiển thị trên điện thoại, đôi mắt khẽ trâm xuống, nhưng vẫn

nhận.

Hàn Nhã Thanh lúc này đang ngồi cạnh anh, đương nhiên cũng nhìn thấy là điện thoại Tào Du gọi tới, nghĩ tới trước đó chính là Tào Du báo tin cho Dương Tầm Chiêu, Hàn Nhã Thanh bèn không quá thích anh ta.

Chỉ là không biết Tào Du bây giờ gọi điện thoại cho Dương Tầm Chiêu lại muốn làm gì?

“Anh ba, xin lỗi.” Điện thoại vừa kết nối, giọng Tào Du đã truyền tới, vì lúc này Hàn Nhã Thanh bị Dương Tầm Chiêu ôm vào lòng, cách quá gần, cho nên cô cũng nghe thấy điện thoại của Tào Du.

Nghe thấy câu xin lỗi của Tào Du, Hàn Nhã Thanh khẽ nhíu mày, tình huống gì đây?

Mặc dù lúc đó học trưởng nghĩ cách khống chế Tào Du, nhưng Hàn Nhã Thanh cảm thấy với quan hệ của Tào Du và Dương

Tầm Chiêu, Tào Du vừa rời khỏi sự khống chế của Đường Bách Khiêm, nhất định sẽ nói tình hình thực tế cho Dương Tầm Chiêu biết.

Nếu không, Dương Tầm Chiêu cũng không thể nào đuổi kịp họ, Hàn Nhã Thanh cho rằng là Tào Du nhìn thấy hướng rời đi của cô và học trưởng, nói cho Dương Tầm Chiêu biết, Dương Tầm Chiêu mới đi đúng hướng, mới đuổi kịp cô.

Nhưng mà, câu xin lỗi này của Tào Du khiến Hàn Nhã Thanh cảm thấy sự việc hình như không phải như cô đoán trước đó.

Dương Tầm Chiêu không tránh Hàn Nhã Thanh, còn cố ý để điện thoại dịch vê phía cô, để cô nghe rõ hơn.

“Anh ba, trước đó em lừa anh, họ không phải đi hướng em nói, người đàn ông đó dùng điện thoại của em gửi tin nhắn cho anh, sau đó kêu em luôn đi vê phía đông, mà hướng họ đi lại là một hướng khác, em đi trước, cho nên em cũng không biết họ đi hướng nào.” Giọng Tào Du không ngừng truyền tới.

Ánh mắt Hàn Nhã Thanh có chút nghi hoặc, Tào Du cũng không biết họ đi hướng nào, vậy Dương Tầm Chiêu làm sao biết họ đi hướng nào chứ? Dương Tầm Chiêu làm sao đuổi kịp họ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi