CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Vốn dĩ thằng nhóc vẫn còn cho rằng nếu như Dương Tầm Chiêu là ba ruột của thằng nhóc, vậy thì nó cũng không cần phải lo lắng nó với em gái sẽ không được Dương Tầm Chiêu chào đón.

Nhưng mà bây giờ lại là tình huống này?

Có điều là chuyện đó nhóc vẫn còn chưa điều tra rõ ràng, vẫn còn chưa xác định được, cho nên chưa thể nói cho mẹ biết.

Nhưng mà cho dù hiện tại thằng nhóc đã xác định được rồi, mẹ với Dương Tầm Chiêu cũng đã ly hôn, nó còn có thể nói cho mẹ biết được sao?

Nếu như mẹ không thích Dương Tầm Chiêu, vậy thì thằng nhóc cũng không thể vì ba ruột mà ép buộc mẹ được.

“Hai người thật sự ly hôn ạ?” Đường Minh Hạo quyết định thăm dò một chút.

“Ly hôn còn có thể là giả được à?” Hàn Nhã Thanh nhìn thằng nhóc, cười khẽ nói một tiếng, chuyện ly hôn này đương nhiên là thật rồi, còn có thể là giả được à?

“Chú ấy đồng ý hả mẹ?” Đường Minh Hạo nghĩ đến lúc trước Dương Tầm Chiêu đã cưới mẹ của thằng nhóc, tại sao lại đồng ý ly hôn nhanh như vậy.

“Ừm, đồng ý rồi” Hàn Nhã Thanh trả lời rất tự nhiên: “Minh Hạo à, thật ra mẹ với anh ta chính là kết hôn trên hợp đồng, bây giờ đã hoàn thành những chuyện trên hợp đồng rồi, cho nên phải ly hôn với nhau.”

Hàn Nhã Thanh biết mặc dù Minh Hạo còn nhỏ, nhưng mà hiểu biết không ít, thằng nhóc đã hỏi, vậy thì cô cũng không giấu nữa.

“Cho nên chú ấy cưới mẹ cũng là vì hợp đồng, cũng không phải là bởi vì thích mẹ?” Hai mắt của Đường Minh Hạo âm trầm một chút, nếu là như vậy thì Dương Tầm Chiêu quá đáng rồi.

“Dĩ nhiên là không phải rồi, trước đó mẹ với anh ta căn bản cũng không quen biết nhau, sao anh ta có thể thích mẹ được chứ. Với lại cho dù anh ta có thể vừa thấy đã yêu, lúc đó mẹ lại ngụy trang, sao anh ta có thể thích được. Cho nên giữa hai người bọn mẹ cũng chỉ là kết hôn theo hợp đồng thôi.” Lúc Hàn Nhã Thanh trả lời vấn đề này thì không suy nghĩ chút nào, trả lời trực tiếp mà nhanh chóng, bởi vì cô luôn cho rằng là như vậy.

“Con biết rồi, ly hôn thì ly hôn.” Đường Minh Hạo âm thầm hít một hơi, lúc nhìn Hàn Nhã Thanh một lần nữa, giọng nói rõ ràng đã mềm mại không ít.

“Sau này mẹ đã có thể chăm sóc cho hai đứa hàng ngày rồi.” Hàn Nhã Thanh cúi đầu hôn một cái ở trên mặt của Minh Hạo, trên mặt của cô mang theo niềm hạnh phúc ngập tràn.

Hai bé con này chính là tất cả của cô, chính là mạng sống của cô.

Đối với cô mà nói, không có gì có thể quan trọng hơn với hai bé con này.

“Mẹ, sau này mẹ còn có dự định lấy chồng không?” Đường Minh Hạo nghe thấy lời này của cô, cảm giác cánh mũi hơi chua xót, thật ra thằng nhóc không hi vọng mẹ chỉ có thể ở bên thằng nhóc với em gái, thằng nhóc luôn hi vọng mẹ có thể tìm được hạnh phúc của chính mình.

“Không lấy chồng.” Hàn Nhã Thanh không hề nghỉ ngơi chút nào mà thốt ra câu nói này, lần này cô bị Dương Tầm Chiêu ép buộc, lúc đó là do tạm thời không có cách, sau này cô tuyệt đối sẽ không kết hôn nữa.

Kết hôn cùng với Dương Tầm Chiêu ba tháng, khoảng thời gian trước thì vẫn còn tốt, Dương Tầm Chiêu không quan tâm cô thế nào, nhưng mà khoảng thời gian sau thì thì Dương Tầm Chiêu hung ác đến nỗi khóa cô ở trên người của anh.

Ngay cả một chút thời gian tự do mà cô cũng không có, lúc nào trời tối thì cũng bị Dương Tầm Chiêu giày vò đến thời gian ngủ cũng không còn.

Kết hôn như thế này, một lần cũng đã đủ rồi, cô không muốn có lần thứ hai nữa đâu. Thật ra kể từ sau khi sinh hai bé con ra, cô đã không có suy nghĩ muốn kết hôn, lần này chẳng qua là ngoại lệ thôi.

Lúc này Đường Bách Khiêm đang đứng ở bên ngoài phòng bệnh, nghe thấy câu nói này của Hàn Nhã Thanh, thân thể rõ ràng đông cứng.

Cô nói sau này cô sẽ không có ý định kết hôn nữa?

Vậy thì anh ta...

Trước kia cô cũng đã nói là cô sẽ không lấy chồng, cả đời này cũng sẽ không lấy chồng, nhưng mà cô lại gả cho Dương Tầm Chiêu.

Vốn dĩ anh ta cho rằng cô đã có thể gả cho Dương Tầm Chiêu, tại sao lại không thể gả cho anh ta chứ?

Anh ta cho rằng cảm xúc của cô đã có thay đổi, anh ta cho rằng anh ta có cơ hội.

Nhưng mà không nghĩ tới, cô bây giờ vẫn giống như trước kia.

Hoặc là trong cuộc sống của cô, Dương Tầm Chiêu là ngoại lệ, là đặc biệt.

Đường Bách Khiêm không có bước vào, mà là đứng dựa ở trên tường, lấy ra một điếu thuốc kẹp ở giữa ngón tay, nhưng không châm lửa, anh ta vẫn còn không quên nơi này là bệnh viện.

“Mẹ, nếu như mẹ tìm được ba ruột của bọn con, vậy thì mẹ có kết hôn với người ấy không?” Trong phòng bệnh, Đường Minh Hạo lại nhịn không được mà hỏi một câu.

Ở bên ngoài phòng bệnh, Đường Bách Khiêm nghe thấy câu hỏi này của Đường Minh Hạo, trong nháy mắt thân thể đứng thẳng dậy, hai mắt nhanh chóng lóe lên.

Hàn Nhã Thanh giật mình, suy nghĩ, sau đó nhìn Đường Minh Hạo: “Con hi vọng là mẹ sẽ kết hôn à?”

Cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này, lúc này Đường Minh Hạo lại đột nhiên hỏi ra câu hỏi này, để cho cô trong lúc nhất thời cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Thật ra thì trong lòng cô hiểu rõ hai đứa bé này khát vọng tình thương của ba, đối với trẻ con mà nói, có đôi khi tình thương của ba còn có lực ảnh hưởng lớn hơn so với tình thương của mẹ.

Đường Minh Hạo sửng sốt, trong lúc nhất thời không trả lời lại.

“Minh Hạo, thật ra thì mẹ đã biết ba ruột của bọn con là ai. Anh ta tên là Mặc Diêm, chờ các con lớn lên một chút nữa, à không, hoặc là bây giờ cũng được, nếu như con muốn gặp anh ta, vậy thì mẹ sẽ không ngăn cản..." Hàn Nhã Thanh suy nghĩ, vẫn là nói chuyện này ra cho Đường Minh Hạo biết.

Hàn Nhã Thanh âm thầm hít một hơi, cô cảm thấy là mình không thể quá ích kỷ được, không thể cứ luôn tước đoạt đi tình thương của ba của hai đứa bé. Nếu như hai đứa đang muốn gặp ba của mình, vậy thì cô sẽ không ngăn cản, hoặc là cô cũng có thể dẫn hai đứa đi gặp.

Lần trước Dụ Vỹ Phi đã nói cho cô biết người đàn ông năm năm trước tên là Mặc Diêm, chỉ là cô không hiểu rõ đối với cái tên Mặc Diêm đó, hay là cô nên điều tra đàng hoàng một chút, tra xem rốt cuộc Mặc Diêm đó là ai.

Nếu như cái người Mặc Diêm đó không tranh giành con cái với cô, nếu như con cô thật sự muốn gặp ba, vậy thì cô tuyệt đối sẽ không ngăn cản, đương nhiên cũng phải cân sự đồng ý của Mặc Diêm, dưới tình huống thuận tiện. Nếu như Mặc Diêm đó đã kết hôn rồi, đã có con cái với người phụ nữ khác, vậy thì chuyện này phải có dự định khác nữa.

Cô chỉ hi vọng là hai bé con của cô có thể hạnh phúc, vui vẻ lớn lên, những gì cô có thể cho bọn nó, vậy thì cô đều sẽ cố gắng hết mình mà cho, chỉ cân là chuyện có lợi ích với bé con, cô cũng sẽ không ngăn cản.

Dù là cô biết rõ làm như vậy thế sẽ có nguy cơ đứa bé bị cướp đi.

“Minh Hạo, con muốn gặp anh ta hả?” Nếu như nói trong lòng của Hàn Nhã Thanh không lo lăng thì đó là chuyện không có khả năng, nhưng dù sao thì cô cũng không hiểu rõ Mặc Diêm đó, cô cũng biết rõ nếu như làm ra một bước này, có thể sẽ mang đến vô cùng phiền phức, nói không chừng...

“Muốn!” Đường Minh Hạo chỉ suy nghĩ trong một giây, sau đó rất nghiêm túc mà nhẹ nhàng gật đầu. Đường Minh Hạo hiểu rất rõ mẹ của thằng nhóc, nếu như mẹ của nó đã đồng ý có thể gặp được ba, vậy thì dựa vào tính cách của mẹ, chắc chắn sẽ điều tra tất cả mọi chuyện rõ ràng.

Thằng nhóc đột nhiên muốn để mẹ mình đi thăm dò, nếu như mẹ điều tra ra được Dương Tầm Chiêu chính là Mặc Diêm, không biết mẹ sẽ làm như thế nào?

Không biết là mẹ vẫn sẽ để cho bọn nó đi gặp ba hay không? Bây giờ mẹ cũng đã ly hôn với Dương Tầm Chiêu rồi.

Thấy Đường Minh Hạo trả lời nhanh như vậy, hơn nữa trong giọng nói rõ ràng mang theo vài phân vui mừng, Hàn Nhã Thanh liền giật mình, khóe môi nhếch lên theo bản năng, trong lòng có một loại không thoải mái như sắp bị vứt bỏ. Nhưng mà cô vẫn không muốn để cho con thất vọng, cho nên cô cũng chỉ có thể nặn ra một nụ cười: “Được rồi, mẹ biết rồi.”

Xem ra cô phải đi điều tra cái người Mặc Diêm đó mới được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi