CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

"Thanh Thanh, rõ ràng em biết anh thực sự yêu em, mà em rõ ràng vẫn còn yêu anh..." Bùi Dật Duy nhìn cô, dáng vẻ căng thẳng, cũng có vẻ không tin. Anh biết cô vẫn còn yêu anh, trước đó lúc anh bị thương rõ ràng là cô đã rất lo lắng cho anh.

Anh nằm viện, cô đã ở bên cạnh anh hai ngày hai đêm. Trong hai ngày hai đêm này, cô đều không nghỉ ngơi thậm chí còn

không rời khỏi anh nửa bước, ngay cả ăn cơm cũng là gọi ở bên ngoài mang đến.

Nếu cô không yêu anh thì sao có thể làm như vậy?

Hơn nữa, anh rất hiểu cô. Những chuyện mà cô đã quyết định chắc chắn sẽ không thay đổi. Anh biết trước đây cô từng yêu anh rất sâu đậm.

Anh cảm thấy nếu lúc đầu cô đã xác định là anh thì nhất định sẽ không thay đổi, chắc chắn cô vẫn còn yêu anh.

Tuy đã xa cách sáu năm nhưng anh vẫn tin cô còn yêu mình.

"Không, em không còn yêu anh nữa." Đôi mắt Hàn Nhã Thanh lóe lên, vội ngắt lời của anh.

Sáu năm trước, sau khi biết sự thật, thậm chí không cân một lời giải thích từ anh cô đã quyết định buông tay. Giây phút buông tay cô cũng đã quyết định buông bỏ tình yêu của mình dành cho anh ta.

Vì vậy, cô không thể bắt đầu lại với Bùi Dật Duy, cho dù Bùi Dật Duy không hoàn toàn lợi dụng cô vào sáu năm trước thì giữa cô và Bùi Dật Duy cũng không thể nào.

Nếu đã không thể thì cô không nên cho Bùi Dật Duy bất kỳ hy vọng nào, và cô cũng không nên khiến Bùi Dật Duy sinh ra những hiểu lầm không đáng có.

Có lẽ thời gian sáu năm, cô vẫn chưa hoàn toàn quên được anh nhưng cũng không thể bắt đầu lại từ đâu, cho nên cô mới

muốn dứt khoát cắt đứt hết thảy nhớ nhung của anh ta.

Khi yêu, cô sẽ hết lòng hết dạ, sau khi chia tay cô cũng sẽ không dây dưa dài dòng.

Không hiểu vì sao trong lúc nói câu này, cô lại đột nhiên nghĩ đến Dương Tầm Chiêu. Dường như Dương Tầm Chiêu hiện lên trong đâu cô quá đột ngột, đột ngột đến nỗi cô không kịp trở tay.

Cô cho rằng có lẽ là do cô biết người đàn ông năm năm trước là Dương Tầm Chiêu, biết được ba ruột của hai đứa bé là Dương Tầm Chiêu cho nên cô mới thấp thỏm không yên mãi.

Vì vậy, trong khoảng thời gian này cô thường nghĩ đến Dương Tầm Chiêu.

Thực ra, cô không muốn nghĩ đến cái người đê tiện, quỷ quyệt và vô liêm sỉ kia!

"Anh đừng làm những chuyện tổn thương đến bản thân nữa. Anh hẳn hiểu rõ em. Những việc mà em đã quyết định thì sẽ không thay đổi. Nếu anh tự làm tổn thương mình nữa, em có thể lo cho anh nhưng không phải vì yêu mà chỉ vì em không thể cứ trơ mắt nhìn một mạng người biến mất trước mặt em như vậy." Hàn Nhã Thanh không muốn anh ta tự làm tổn thương bản thân nữa cho nên lúc này cô phải nói cho rõ ràng.

Con người cô chính là như vậy. Bất kể cô làm chuyện gì, cô cũng đều muốn rõ ràng và dứt khoát.

Sau khi Hàn Nhã Thanh nói xong những lời này thì xoay người rời đi.

Cô không biết Bùi Dật Duy có từ bỏ hay không.

Thế nhưng cô bắt buộc phải làm như vậy. Về chuyện tình cảm nếu bạn không thể dành cho đối phương tình yêu bình đẳng thì bạn không thể cho đối phương bất kỳ hy vọng nào.

Đó không phải là sự tàn nhẫn, mà là lòng nhân từ lớn nhất.

Bùi Dật Duy không nằm chung bệnh viện với ông nội Hàn. Sau khi Hàn Nhã Thanh rời đi, cô liền đi thẳng đến bệnh viện của ông nội Hàn.

Ông cụ Hàn khôi phục rất tốt, tinh thần cũng rất thoải mái. Khi nhìn thấy Hàn Nhã Thanh đi vào, ông cụ sửng sốt, trên mặt nở nụ cười đây ẩn ý: "Xem ra cháu và Bùi Dật Duy nói chuyện rất tốt."

Ông cụ cảm thấy cô ở bên đó lâu như vậy mới trở về, chắc chắn là hai người nói chuyện rất ổn.

Dù sao cũng đều là những người trẻ tuổi, mà đã là người trẻ tuổi thì cảm xúc sẽ rất mãnh liệt, cho nên có xảy ra chuyện gì cũng là bình thường.

"Cháu đã ký hợp đồng rồi nhưng cháu không hiểu cách làm cụ thể thế nào. Cho nên vẫn phải chờ sau khi ông nội xuất viện tự mình xem xét thì tốt hơn. Nhìn tinh thần của ông nội chắc hẳn sẽ được xuất viện sớm thôi." Hàn Nhã Thanh giả vờ không hiểu ý của ông nội, hơn nữa vốn đĩ mọi chuyện cũng không như ông nghĩ.

"Các cháu chỉ thương lượng chuyện hợp đông thôi sao? Nếu chỉ có bàn bạc hợp đồng thì tại sao lại lâu như vậy mới về?" Rõ ràng ông nội Hàn không tin. Ông cảm thấy cô đi lâu như vậy, chắc chắn là còn nói đến những chuyện khác nữa, nói không chừng hai người đã giảng hòa rồi cũng nên.

Bây giờ ông không đòi hỏi gì khác, chỉ cần Thanh Thanh của ông có thể hạnh phúc là ông mãn nguyện rồi.

Vì vậy, ông không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, miễn là Bùi Dật Duy thật lòng với Thanh Thanh là được.

"Chẳng lẽ mục đích của ông nội không phải là muốn cháu đi bàn chuyện hợp đồng sao?" Hàn Nhã Thanh hiểu được suy nghĩ của ông cụ. Cô không muốn ông cụ hỏi thăm tiếp nữa cho nên muốn chặn lại những lời nói tiếp theo của ông.

Hàn Nhã Thanh không có nói chuyện Bùi Dật Duy tự làm mình bị thương cho ông cụ nghe. Dù sao cũng không phải là chuyện hay ho gì, hơn nữa lúc đó Bùi Dật Duy đã cho người phong tỏa tin tức, đương nhiên cô cũng không tiện nói gì thêm.

Ông cụ Hàn: "..."

Khóe môi ông cụ Hàn khẽ giật. Sao mà muốn moi được tin từ con bé này lại khó đến thế? Không phải ông đây là đang lo lắng chuyện cả đời của cô sao? Tại sao cô nhóc này lại không theo lẽ thường vậy?

Không thể thỏa mãn tính tò mò của ông già này một chút nào sao?

Hàn Nhã Thanh càng không nói gì, trong lòng ông cụ Hàn càng tò mò hơn. Dù sao Thanh Thanh cũng đã đi hai ngày hai đêm mà không về nhà.

Trong hai ngày hai đêm này, chắc chắn Thanh Thanh là ở bên cạnh Bùi Dật Duy.

Nếu nói không có chuyện gì xảy ra, có đánh chết ông, ông cũng không tin.

Nhưng Hàn Nhã Thanh lại im như thóc, xem ra đúng là không có gì để nói, cho nên ông cụ Hàn chỉ đành âm thâm thở dài.

"Thanh Thanh à, thật ra cháu không cần vội quay lại chăm sóc cho ông. Ông đã khỏe rồi. Bác sĩ nói ông có thể xuất viện. Hay là, cháu đi làm chuyện của cháu đi." Ông cụ Hàn vẫn không cam lòng nên thay đổi cách nói, muốn lân nữa moi tin từ Hàn Nhã Thanh.

Ông cụ Hàn đã lớn tuổi, cơ thể cũng có nhiều bệnh cũ. Lần này không làm phẫu thuật, vẫn giữ cách trị liệu cũ. Trong khoảng thời gian này, cơ thể của ông cụ Hàn khôi phục rất tốt, đúng là có thể xuất viện về nhà rồi.

Dù sao cũng là dưỡng bệnh, vê nhà dưỡng bệnh sẽ tốt hơn ở bệnh viện nhiều.

"Nếu ông muốn xuất viện, cháu sẽ giúp ông xử lý. Vừa vặn cháu còn có việc chưa làm xong ở nước M. Sau khi ông xuất viện cháu có thể quay về bên đó rồi." Hàn Nhã Thanh liếc nhìn ông cụ, rất tự nhiên tiếp lời ông.

Hàn Nhã Thanh quá hiểu rõ suy nghĩ của ông cụ Hàn, cho nên lúc này cô cố ý nói như vậy.

Ông cụ Hàn lập tức im lặng không dám nói lung tung nữa. Mấy năm nay Thanh Thanh đều ở nước M. Mặc dù ông không xen vào chuyện của cô, nhưng vì ở xa nên có nhiều khi ông cũng rất nhớ cô.

Bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội Thanh Thanh ở bên cạnh ông già như ông. Ông quả thật không muốn cô trở về bên kia nhanh như vậy.

Huống chi, ông còn đang lên kế hoạch cho chuyện chung thân đại sự của cô và Bùi Dật Duy nữa. Nếu cô trở về nước M sớm như vậy thì chẳng phải chuyện này sẽ thất bại sao?

Vì thế ông tuyệt đối không để cho Thanh Thanh trở vê nước M sớm như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi