CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Cô chỉ gả cho một mình anh, chồng của cô chính là anh, nên người có thể động vào cô cũng chỉ có mỗi anh, anh là người đàn ông duy nhất của cô thôi.

Thực ra anh biết cô là người phụ nữ rất bảo thủ, sáu năm trước, cô và Bùi Dật Duy yêu nhau như vậy, hai người qua lại với nhau cũng đã được hai năm, lúc đó cô đã hai mươi tuổi rồi, lúc đó cô cũng đã xác định chỉ có Bùi Dật Duy, quyết định phải gả cho Bùi Dật Duy.

Nhưng lúc ấy cô lại không hề phát sinh chuyện gì với Bùi Dật Duy.

Vì lần trong khách sạn năm năm trước là lần đầu tiên của cô.

Mà bây giờ theo ý nói của cô tức là nếu như cô và Bùi Dật Duy không kết hôn thì sẽ không làm những chuyện này.

Nhưng Dương Tầm Chiêu lại lập tức nghĩ ra một câu hỏi, chính là nếu như anh không thể chứng nhận kết hôn với cô thêm lần nữa thì có phải anh cũng không thể chạm vào cô như thế này không?

Vì vậy, anh phải nhanh chóng nghĩ cách thôi!!

Dương Tầm Chiêu âm thầm thở dài, anh hít vào, cố gắng kìm nén sự xúc động trong cơ thể, nhưng nhìn thấy cô đang nằm dưới thân anh, anh cảm giác được dục vọng ngay lập tức lại trỗi dậy, anh lần nữa cúi xuống muốn hôn cô.

Nhưng Hàn Nhã Thanh lại nhanh chóng quay đầu tránh nụ hôn của anh.

Động tác của Dương Tầm Chiêu ngưng lại, đôi đồng tử tối sầm, bây giờ cô lại chán ghét cả nụ hôn của anh rồi sao?

“Dương Tầm Chiêu, anh uống rượu rồi hôn em, có phải anh muốn hôn em say luôn không hả?” Nhưng bên tai anh lại vang lên giọng nói rõ ràng đang rất tức giận của Hàn Nhã Thanh.

Dương Tầm Chiêu sững người, anh liền cười thầm, thì ra là cô lo lắng điều này, chứ không phải là ghét bỏ nụ hôn của anh.

Vậy thì anh có thể không hôn lên môi cô, mà hôn lên chỗ khác.

Đôi môi Dương Tầm Chiêu lập tức chuyển vị trí, đặt xuống cô cổ, anh dùng lực hôn cô, sau đó lại mạnh mẽ cắn một phát.

Ngay lập tức môi anh lại di chuyển đến tai cô, nhẹ nhàng cắn vành tai, tình tứ thì thầm: “Thanh Thanh, làm sao đây? Anh muốn em, thực sự rất muốn em...”

Anh muốn khống chế bản thân mình, nhưng lại phát hiện mình càng cố kìm nén thì dục vọng lại càng điên cuồng.

Mỗi lần, chỉ cần chạm vào cô, anh liền không thể nào không chế được bản thân, anh muốn cô, muốn đến phát điên.

Anh nghĩ, chắc chắn là anh đã trúng độc của cô rồi, chứ không thì tại sao anh lại cứ chỉ ham muốn cô, trước giờ chưa từng có cảm giác với bất kỳ người phụ nữ nào khác.

Lúc này Hàn Nhã Thanh toàn thân cứng đơ, khi anh hôn lên vành tai cô, cơ thể cô cứng cả lại, lúc ấy lại nghe thấy giọng anh nói, cô liền...

Cô luôn biết, Dương Tầm Chiêu mê đắm cơ thể cô, vì trước giờ anh chưa từng che đậy điều này.

Khi bọn họ còn là vợ chồng, đêm nào anh cũng giày vò cô không ngừng nghỉ.

Cô cũng biết, nếu Dương Tầm Chiêu thực sự muốn cô, thì với sức lực này cô cũng không thể nào phản kháng lại Dương Tầm Chiêu được.

Cô biết, cô luôn luôn không phải là đối thủ của Dương Tầm Chiêu, cảm giác được nụ hôn của Dương Tầm Chiêu không ngừng rải rác rơi xuống da thịt, bàn tay Hàn Nhã Thanh khẽ nắm chặt lại.

Ngay lúc này, chuông điện thoại của cô vang lên.

“Điện thoại của em.” Hàn Nhã Thanh hơi sững sờ, khi cô phản ứng lại được liền nhanh tay sờ lấy điện thoại.

Vốn dĩ Hàn Nhã Thanh tưởng rằng Dương Tầm Chiêu sẽ không buông cô ra, nhưng Dương Tầm Chiêu lại nhanh chóng ngồi dậy, tránh sang một bên.

Hàn Nhã Thanh vội vã nhấc điện thoại lên, nhìn thấy số hiện lên màn hình, đôi mắt cô sáng rực, chính vào khoảnh khắc này, cô cảm giác nhịp tim rõ ràng đã nhanh hơn rất nhiều.

Là điện thoại của Đường Vũ Kỳ, ngày đầu tiên cô trở về thành phố A lần này, điện thoại đã bị Dương Tầm Chiêu ném vỡ rồi, số điện thoại cũng chỉ là lần này về thành phố A dùng tạm.

Vậy nên trong điện thoại không lưu tên của Đường Vũ Kỳ, mà hiển thị trên màn hình chỉ là một dãy số.

Nghĩ đến Dương Tầm Chiêu là ba ruột của hai bé cưng, lúc đó, nếu cô nghe điện thoại trước mặt Dương Tầm Chiêu thì có phải sẽ để lộ sơ hở không?

“Em về trước đây.” Hàn Nhã Thanh khẽ thở dài, cô không trả lời điên thoại mà lại ngồi dậy định xuống xe.

Dương Tầm Chiêu liếc mắt, vừa nãy anh đã nhìn thấy số điện thoại kia, là đầu số của nước M.

Số điện thoại của nước M? Đường Bách Khiêm sao?

Điện thoại của Đường Bách Khiêm? Cô phải giấu anh đi nghe sao?

Có chuyện gì cần phải nói sau lưng anh?

Dương Tầm Chiêu đưa tay kéo cô lại lần nữa, nơi sâu thẳm trong hai đồng tử âm thầm chứa đựng sự nguy hiểm như giông bão sắp sửa kéo đến.

Điện thoại vang lên bốn tiếng, bên kia liền ngắt máy.

Hàn Nhã Thanh thầm thở ra một hơi, cô có một giao ước với hai bé cưng, đó là khi gọi điện thoại cho cô không cần gọi liên tục, cô không nghe tức là lúc ấy cô đang không tiện bắt máy.

Dương Tầm Chiêu nhìn cuộc gọi bị ngắt đi, thấy cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt liền lạnh đi vài phần.

Đúng lúc ấy, điện thoại của Hàn Nhã Thanh lại vang lên lần nữa.

Đôi mắt cô khẽ lóe lên tia kinh ngạc, cô nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, không phải là hai bé cưng lại gọi đến nữa chứ?

Tuy là cô đã giao ước trước với hai bé, nhưng dù gì Vũ Kỳ vẫn còn nhỏ, có lúc Vũ Kỳ sẽ không nghĩ nhiều như thế đâu.

Lúc này, Dương Tầm Chiêu ở rất gần cô, đương nhiên là anh sẽ nhìn thấy phản ứng của cô, khóe miệng anh khẽ cong lên, sau đó anh nắm chặt lấy tay đang cầm điện thoại của cô đưa đến trước mặt mình, khóe miệng sẽ động đậy, chậm rãi nhả ra từng chữ: “Điện thoại kêu này, sao không nghe?”

Khi ấy, đôi mắt anh nhìn vào dãy số hiện lên trên màn hình điện thoại của Hàn Nhã Thanh, mí mắt nheo lại đầy nguy hiểm...

Vẫn là số điện thoại từ nước M.

Vừa nãy, khi Hàn Nhã Thanh cầm điện thoại tốc độ rất nhanh, vậy nên Dương Tầm Chiêu chỉ nhìn thấy mấy số đằng trước, nhận ra được đây là số từ nước M, còn lại thì anh không nhìn rõ.

Hàn Nhã Thanh nhìn thấy số điện thoại trên màn hình, cô đứng hình mất vài giây, số này là của học trưởng.

Hàn Nhã Thanh giơ ngón tay ấn phím nghe.

Thấy cô nhận cuộc gọi, đôi mắt Dương Tầm Chiêu khẽ sáng lên.

“Thanh Thanh, sao vừa nãy không nghe điện thoại?” Cuộc gọi vừa được kết nối, giọng nói dịu dàng của Đường Bách Khiêm đã truyền đến.

Dương Tầm Chiêu ở ngay sát Hàn Nhã Thanh, nên anh nghe được âm thanh truyền đến rất rõ ràng, cũng nghe ra được đó là giọng của Đường Bách Khiêm.

Vẫn là bị anh đoán trúng rồi!

“Không tiện nghe.” Hàn Nhã Thanh cau mày, rõ ràng là học trưởng đang ở cùng với Vũ Kỳ, cô không nghe điện thoại của Vũ Kỳ, chắc chắn là cô không tiện nghe, cực kỳ cực kỳ không tiện nghe máy.

Chắc hẳn là học trưởng biết rõ điều này nhất, nhưng sao học trưởng lại vội vàng gọi điện đến? Còn hỏi cô sao lại không nghe?

Dương Tầm Chiêu nghe được câu này của cô thì tức đến mức lồng ngực cảm thấy đau nhói, không tiện sao? Vì ở cùng với anh nên không tiện nghe máy của Đường Bách Khiêm sao?

Xin hỏi cô có chỗ nào không tiện? Anh không cho cô nghe máy sao? Hay anh không cho cô nói chuyện?

Người phụ nữ đáng chết này đúng là chuyện gì càng khiến anh tức thì cô càng làm.

“Có chuyện gì sao?” Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Đường Bách Khiêm dường như hơi trầm xuống, có thể là do lo lắng, cũng có thể là có nguyên nhân khác.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi