CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Ông cụ Dương nghĩ đến địa vị của nhà họ Đường, những người bà cụ Đường quen biết hẳn đều là người có quyền có thế, nếu như có thể làm thông gia với một gia đình có địa vị thì sẽ rất có ích cho tương lai của Tầm Chiêu và cả nhà họ Dương nữa.

"Được thôi, tôi nhất định sẽ để ý dùm ông." Lúc nay bà cụ Đường đã cố hết sức để giữ có giọng nói của mình có vẻ bình thường, nhưng khi nói đến đây bà đã tức giận tột độ rồi.

Dương Tầm Chiêu chỉ vừa mới ly hôn thôi, ông cụ Dương đã vội vàng muốn để Dương Tầm Chiêu tái hôn?

Bắt nạt Thanh Thanh mà con muốn nhờ bà giới thiệu cô gái khác cho à?

Ông cụ Dương này đúng là khôn thật đấy.

Tuy rằng Thanh Thanh không phải con cháu nhà họ Đường, thế nhưng bà vẫn không muốn để bất kỳ ai ức hiếp con bé, cũng không muốn nghe người khác nói xấu điều gì về Thanh Thanh.

Vừa dứt lời thì bà cụ Đường liền cúp máy ngay.

"Tức quá, tức quá mà!" Sau khi đã cúp máy thì dĩ nhiên bà cũng không cần nhịn làm gì nữa: "Người nhà họ Dương đúng là quá đáng thật, ông cụ Dương kia cũng ác mồm ác miệng nữa."

Giờ đây khuôn mặt bà cụ đã lộ rõ sự tức giận: "Không được, tôi không thể để mặc chuyện này được, không thể để mặc bọn họ ăn hiếp Thanh Thanh."

"Bà quản thế nào được? Lấy tư cách gì mà nhúng tay vào? Bà có thích Thanh Thanh đi nữa thì con bé cũng là con nhà người ta, không liên quan gì tới nhà họ Đường chúng ta cả, bà ra mặt giải quyết chuyện này cũng đâu có hợp lý." Ông cụ Đường nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Chúng ta chẳng có tư cách để nhúng tay vào chuyện này."

Ông cũng rất thích con bé Thanh Thanh, cũng không hề muốn để cô phải chịu ấm ức, nhưng quan trọng là chuyện này vốn không hề liên quan gì đến nhà họ Đường, nếu họ cứ hỏi đến việc này thì sẽ khiến người ta nói ra nói vào.

Ông cụ Dương vốn là một người vô lý, có đôi khi còn làm bậy làm bạ, vô cùng khó ưa, chuyện gì ông ta cũng làm ra được.

"Tôi cũng muốn để Thanh Thanh gả cho Đường Lăng, nhưng cả Thanh Thanh và Đường Lăng đều không chịu." Bà cụ Đường cũng hiểu ý ông cụ, vì vậy nên trong lòng lại càng buồn bã hơn.

"Chuyện của mấy đứa nhỏ bà đừng nhúng tay vào, con bé Thanh Thanh cũng rất thông minh giỏi giang, sẽ không để bị người khác bắt nạt dễ như vậy đâu." Ông cụ Đường lại cảm thấy, nhà họ Dương muốn ức hiếp Thanh Thanh cũng không có dễ vậy.

"Hay chúng ta nhận Thanh Thanh làm cháu nuôi đi? Như vậy khi có người bắt nạt Thanh Thanh thì tôi có thể đường hoàng đứng ra bảo vệ con bé rồi." Hai mắt bà cụ chợt sáng rỡ lên, bà nói.

Đường Lăng đang định xuống lầu thì liền nghe thấy bà cụ nói vậy, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, đột nhiên nhận ra huyết thống thật đúng là kỳ diệu.

Bà cụ không hề biết thân phận thật sự của Thanh Thanh, vậy mà đã rất thích cô ngay từ lần đầu gặp mặt.

Nếu để bà biết Thanh Thanh là cháu ngoại ruột của mình thì không biết bà sẽ mừng đến mức nào.

"Bà nội, con thấy bà ở nhà rảnh rỗi quá đó, còn bảo là muốn bênh vực Thanh Thanh nữa, phải nói là muốn kiếm chuyện để làm thì đúng hơn." Đường Lăng cười cười bước xuống lầu.

"Thắng bé này, đi đi, mau đi đi." Bà cụ Đường trừng mắt nhìn anh ta, trông bà có vẻ rất tức giận, rõ ràng Đường Lăng đã nói đúng tim đen của bà rồi.

"Bà nội, khi nào con về sẽ mang theo một ngạc nhiên lớn dành cho hai người, đảm bảo sau này hai người sẽ không còn thấy nhàm chán nữa." Đường Lăng nghĩ nếu đón hai đứa bé về thì bầu không khí trong nhà chắc chắc sẽ rất sôi nổi.

"Chậc, thằng nhóc này thì lấy đâu ra ngạc nhiên? Con chịu lấy vợ sinh con là bà mừng lắm rồi." Bà cụ lại không hề tin anh.

Đường Lăng cũng không cố giải thích thêm, không bao lâu nữa thì chuyện này sẽ được công khai, tới lúc đó tự nhiên hai ông bà sẽ biết thôi.

Mà phía bên kia, Hàn Nhã Thanh đang nhanh chóng đọc qua những tài liệu mà Đường Vân Thành đưa cho cô, không lâu sau thì cô đã xem qua hết rồi.

Bởi vì chuyện này rất là nghiêm trọng, cho nên có rất nhiều tài liệu báo cáo liên quan, phần lớn các tài liệu đều có nội dung như vậy.

Lúc trước Đường Vân Thành phải mất mấy ngày mới đọc hết số tài liệu này.

Nhưng cô không hề động đến nhưng tài liệu đó, đống báo cáo này toàn là các bài phân tích chính thức, đối với cô không hề có chút tác dụng gì.

Lúc này Hàn Nhã Thanh đang xem những hình ảnh và tài liệu ghi chép về hiện trường vụ án cũng như báo cáo của bên pháp y.

Chưa tới hai tiếng đồng hồ thì cô đã bước ra khỏi phòng lưu trữ.

"Đọc mệt rồi? Nếu vậy cứ nghỉ ngơi trước đi." Đường Vân Thành cho rằng cô đọc nhiều nên mệt, ông vội vàng kêu người đi pha trà cho cô, muốn để cô nghỉ ngơi một hồi.

"Không cần đâu, cháu đã đọc xong hết rồi, cháu đi về trước đây." Hàn Nhã Thanh gọi người giúp việc đang tính đi pha trà lại.

"Cái gì? Cháu... Cháu đã đọc xong hết rồi sao?" Đường Vân Thành vô cùng kinh ngạc, nhiều tài liệu như vậy, cô đã đọc xong hết rồi sao?

Sao có thể vậy được?

"Ừm, cháu chỉ lựa điểm quan trọng để đọc thôi, giờ cháu thấy hơi mệt nên quay về ngủ đây." Hàn Nhã Thanh cũng giải thích một chút, sau đó không đợi Đường Vân Thành nói thêm gì thì cô cũng đã vội vã đi khỏi.

Đường Vân Thành nhìn theo bóng lưng cô, lẳng lặng thở dài một hơi rồi nhẹ nhàng lắc đầu, cũng may ông vốn không đặt quá nhiều hi vọng vào cô bé này.

Vụ án khó giải quyết như vậy, ông cũng đâu thể làm khó một cô bé như thế.

Lúc Hàn Nhã Thanh quay về khu nhà thì Phạm My cũng không còn ở đó, Hàn Nhã Thanh về thẳng phòng rồi gọi điện thoại cho Đường Lăng.

"Sao vậy?" Lúc này Đường Lăng đang định lên máy bay, trông thấy cuộc gọi của cô thì khuôn mặt anh khẽ đanh lại.

"Vụ này rất hóc búa, rất khó giải quyết." Lúc này thì vẻ mặt cô đã rất nặng nề, giọng nói cũng chùng xuống.

Đường Lăng cũng biết vụ án này rất khó giải quyết, song anh vẫn đặt hi vọng rất lớn vào cô, lúc này nghe cô nói vậy thì lòng cũng nặng trĩu.

"Hơn nữa em thấy tài liệu ở đây cũng không được đầy đủ cho lắm." Lúc Hàn Nhã Thanh nói câu này thì đôi mắt cô khẽ híp lại, vẻ mặt cũng lạnh đi.

"Tài liệu không đầy đủ? Là sao? Ý em là người nhà họ Cố đã cố tình che giấu một phần tài liệu của vụ án? Bọn họ có to gan đến cỡ nào chắc cũng không dám làm như vậy đâu." Đường Lăng nghe cô nói vậy thì vô cùng ngạc nhiên, khuôn mặt anh hơi tái đi.

"Hẳn không phải do nhà họ Cố giấu diếm, mà là ngay từ đầu bên trên đã không gửi xuống rồi." Đây là điều cô kết luận được sau một hồi suy nghĩ.

"Phía trên? Ý em là vị kia sao? Dù người kia có muốn giúp cho nhà họ Cố thì cũng không thể làm vậy được, chuyện này mà tra ra được thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, số tài liệu này rất quan trọng sao?" Đường Lăng cảm thấy chuyện này càng lúc càng kỳ lạ.

"Rất quan trọng đối với em, nhưng người khác có thể sẽ nghĩ tài liệu đó không liên quan gì đến vụ án, cho nên em không biết người đó cố ý làm vậy hay chỉ là vô tình thôi." Hàn Nhã Thanh hơi ngập ngừng, sau đó cô lại nói thêm: "Nhưng dù là cố ý hay vô tình, hiện giờ nếu muốn lấy được số tài liệu đó hẳn sẽ rất khó khăn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi