CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Phải nói rằng Ngài Lôi Hạ này cũng đã năm mươi tuổi, cậu ba Dương cũng có thể ăn dấm, đúng là không người nào như vậy.

"Vâng." Hàn Nhã Thanh khẽ gật đầu cười nhẹ.

"Ngay từ đầu khi cô lấy giấy chứng nhận cũng là tôi tự mình cấp, dựa vào bản lĩnh của cô chắc hẳn sẽ không phụ sự kỳ vọng của tôi đối với cô!” Lôi Hạ nhìn giống như khách khí nói một câu, nhưng lại trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.

Giấy chứng nhận của Hàn Nhã Thanh chẳng những là thật, hơn nữa còn là do chính ông ta cấp.

Lời này càng hung hăng đánh vào mặt Cung Tư, cũng hung hăng đánh vào mặt Cố Chính Tuần.

Tất nhiên không thể không nói người mà cậu ba Dương mời rất có năng lực.

"Nói như vậy, giấy chứng nhận của cô nhóc này là thật? Vừa rồi có một vài người đều nói giấy chứng nhận của cô nhóc này là giả!” Ông cụ Lý cố ý nói một câu, trong lúc nhất thời, sắc mặt Cung tông trưởng và người nhà họ Cố đều rất khó coi.

"Giấy chứng nhận là tự tay tôi cấp cho cô Đường, tất nhiên là thật, nếu còn có người nghi ngờ, có thể trực tiếp gọi điện thoại đến tổ chức của chúng tôi để chứng thực, chúng tôi sẽ đích thân cho người đến xác minh, đây là chuyện mà tổ chức của chúng tôi nhất định phải chịu trách nhiệm!” Lôi Hạ cười cười, nhìn như đang giải thích cho ông cụ Lý, nhưng cũng là để nói cho một vài người khác nghe. abo

"Người có thể nhận được giấy chứng nhận chuyên nghiệp do chúng tôi cấp cũng không nhiều, bọn họ nhất định phải là người giỏi nhất trong lĩnh vực đó, đương nhiên trước khi chúng tôi cấp giấy chứng nhận đều sẽ tiến hành đánh giá toàn bộ, bao gồm cả phương diện nhân phẩm, tố chất. Bọn họ nhận được giấy chứng nhận của tổ chức cũng chính là người của tổ chức của chúng tôi, nhất định phải cống hiến một phần sức lực của mình vì hòa bình thế giới, tôi biết ở phương diện này cô Đường vẫn luôn làm vô cùng tốt, liên tục giúp đỡ tổ chức phá mấy vụ án lớn, về điều này, tôi sẽ báo cáo lại cho tổ chức!” Lời này của Lôi Hạ chẳng những chứng minh được thân phận của Hàn Nhã Thanh, cũng nói rằng Hàn Nhã Thanh quả thực có một chút đặc quyền.

Sắc mặt Cung tông trưởng lại càng khó coi hơn, sắc mặt người nhà họ Cố cũng càng khó coi.

Đương nhiên, sức mặt cậu ba Dương cũng càng khó coi, vì Ngài Lôi Hạ vẫn luôn cầm tay Hàn Nhã Thanh không buông.

Bắt tay cần lâu như vậy sao? Giờ phút này đôi mắt cậu ba Dương nhìn thẳng tắp chăm chú vào tay Lôi Hạ đang cầm tay Hàn Nhã Thanh, giống như hận không thể đốt cháy thành một cái lỗ trên tay của Lôi Hạ vậy, hoặc nói giờ phút này cậu ba Dương hận không thể chặt tay người nào đó.

"Theo những gì Ngài Lôi Hạ nói, hiện tại cô Đường điều tra vụ án tổ chức khủng bố này, có thể đến bất cứ bộ phận nào, và đi bất cứ địa điểm nào để kiểm tra tư liệu sao?” Ông cụ Lý cố ý hỏi một câu như vậy, mặc dù tính cách của ông ta luôn nóng nảy nhưng cũng có lúc cẩn thận, ông ta sợ sau này sẽ lại có một vài người sẽ ngăn cản nha đầu điều tra tư liệu.

Cung tông trưởng đương nhiên hiểu được lời này của ông cụ Lý là nhằm vào mình, trong lòng ông ta bất mãn, nhưng lại không có cách nào để phản bác.

"Đúng vậy, hơn nữa không chỉ là đất nước của chúng ta, nếu cần, toàn cầu cũng đều có thể, đây là đặc quyền cao nhất của tổ chức hòa bình chúng ta!” Lời nói của Ngài Lôi Hạ chắc chắn đã ở ra một con đường màu xanh cho quá trình điều tra sau này của Hàn Nhã Thanh.

"Ừ, vậy là tốt, vậy là tốt, nếu đã như vậy, nhóc Đường yên tâm điều tra vụ án, muốn điều tra thông tin gì thì nhanh chóng đi điều tra, không ai có thể cản cô!” Ông cụ Lý tận lực bổ xung thêm một câu.

Nếu người ta có thể điều tra toàn cầu, vậy tám đại gia tộc của bọn họ cần khỏi dùng nữa.

Lời của ông ta dừng lại một chút, đột nhiên quay sang phía Cung tông trưởng: "Cung tông trưởng lần này không có ý kiến chứ?"

"Vâng, chỉ cần thân phận của cô ta là thật, đương nhiên tôi sẽ không ngăn cản." Giờ phút này Cung tông trưởng tức giận đến mức sắp nôn ra máu, nhưng lại không nói ra được một câu phản bác nào, hơn nữa cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.

"Nếu có ai ngăn cản cô Đường tra án, thì chính là bao che cho tổ chức khủng bố, phản đối hòa bình thế giới." Ngài Lôi Hạ lại bồi thêm một câu.

"Cô Đường, ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu, rất vinh hạnh hôm nay có thể gặp được cô!” Cậu ba Dương cuối cũng cũng không nhịn được, dối trá không thể dối trá hơn, anh dường như lấy tay của Hàn Nhã Thanh lôi ra khỏi tay Ngài Lôi Hạ, giữ ở trong tay mình.

Anh biết lúc này thân phận của Hàn Nhã Thanh không thể công khai, vậy nên anh cũng không dám trực tiếp nhận người quen.

Sau khi cậu ba Dương đem tay của Hàn Nhã Thanh nắm ở trong tay mình, liền nắm thật chặt, cũng không có ý định buông ra.

Khóe miệng Hàn Nhã Thanh hung hăng giật giật, người này cũng thật là! Anh đây là đang làm cái quái gì vậy?

Anh cũng không sợ bị người khác nhận ra sao?

Giờ phút này có rất nhiều con mắt đang theo dõi bọn họ.

Dương Tầm Chiêu đảo mắt nhìn Ngài Lôi Hạ một chút, cái nhìn này của cậu ba Dương có thể nói là rất sâu xa, nhưng Hàn Nhã Thanh không nhận ra.

"Đúng rồi, tôi có chuyện cần phải thảo luận riêng với cô Đường một chút, có thể nhờ các vị sắp xếp cho chúng tôi một không gian riêng được không?” Ngài Lôi Hạ đột nhiên đưa ra một yêu cầu như vậy, đương nhiên là sau khi nhận được ánh mắt của cậu ba Dương.

"Được, không có vấn đề." Đường Vân Thành đương nhiên sẽ không từ chối, sau khi đồng ý lập tức cho người đi sắp xếp.

Hàn Nhã Thanh lại có chút sững sờ, còn có chuyện muốn thảo luận riêng với cô sao? Ngài Lôi Hạ có thể có chuyện gì cần phải thảo luận của cô?

Việc này có chút kỳ quái nha?

"Cậu ba Dương, cậu cùng đi đi, việc này cũng có chút liên quan đến cậu!” Sau đó Ngài Lôi Hạ chuyển hướng về phía Dương Tầm Chiêu, mỉm cười nói.

"Được, không có vấn đề." Cậu ba Dương đồng ý một cách sảng khoái, sảng khoái chưa từng có.

Đôi mắt Hàn Nhã Thanh chợt lóe lên, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là Dương Tầm Chiêu giở trò quỷ, anh thật đúng là đủ lợi hại.

Ngài Lôi Hạ cố ý chỉ ra hai người, những người khác ở đây cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ có Đường Vân Thành khi nhìn thấy bóng lưng của Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh, đôi mắt lập tức lóe lên, hai người kia nhìn sao lại có chút kỳ quái vậy?

Đặc biệt là tên nhóc nhà họ Dương kia, tại sao lại kỳ quái như vậy?

Đến cả tính cách của tên Dương Tầm Chiêu kia, xuất hiện ở đây vốn đã là vô cùng kỳ quái, tên này xem ra động cơ cũng không hề đơn giản.

Chẳng lẽ muốn đánh chủ ý vào cô nhóc nhà ông ta?

Không được, ông ta phải đề phòng mới được, thằng nhóc nhà họ Dương rất giảo hoạt, vẻ ngoài của cậu ta là thứ dễ gạt người nhất, không thể để cô nhóc bị cậu ta lừa.

Lúc này Đường Vân Thành đã tự động coi Hàn Nhã Thanh là người nhà họ Đường của bọn họ.

Bảo vệ sắp xếp căn phòng rất lớn, bên trong không chỉ có một căn phòng.

Lôi Hạ vào phòng trước, Dương Tầm Chiêu lôi kéo Hàn Nhã Thanh đi vào, sau đó anh trực tiếp đóng cửa lại, kéo Hàn Nhã Thanh vào trong gian phòng khác.

Không đợi Hàn Nhã Thanh kịp phản ứng, anh kéo khẩu trang trên mặt Hàn Nhã Thanh xuống và hung hăng hôn cô.

Anh nhớ cô, nhớ đến phát điên, mấy ngày nay, mỗi giây mỗi phút anh đều nhớ đến cô…

Hàn Nhã Thanh kinh sợ, động tác của anh vừa mãnh liệt lại hung ác, đến ngay cả cơ hội để phản kháng cô cũng không có.

Mãi cho đến khi anh buông cô ra, Hàn Nhã Thanh mới hơi tức giận nhìn chằm chằm vào anh: "Dương Tầm Chiêu, anh điên rồi."

Người này sao lại như vậy? Ngài Lôi Hạ vẫn còn ở bên ngoài đấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi