CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Đường Vân Thành thầm thở phào, may là ba tới kịp, may là ba đã thuyết phục được mấy ông cụ kia.

Ông ta điều tra được kế hoạch của người nhà họ Cố, cho nên chỉ có thể nhờ ba mình ra mặt, chỉ có ba mình mới có thể làm được chuyện này.

Người nhà họ Cố nhìn ông cụ Đường đột nhiên xuất hiện thì sắc mặt hơi thay đổi.

"Lời nói của nó không có giá trị, vậy thêm mấy bộ xương già chúng tôi thì có giá trị hay không?" Ông cụ Đường nhìn về phía Cố Chính Minh, vẻ mặt chính trực hoàn toàn đối lập với sự nham hiểm của Cố Chính Minh.

Lúc này một câu nói của ông cụ Đường vô cùng khí phách.

"Hôm nay tôi muốn nói, nếu con bé tiết lộ tài liệu ra ngoài thì mấy người có thể tùy tiện xử lý mấy bộ xương già chúng tôi." Ông cụ Đường nhìn Hàn Nhã Thanh một cái, giọng nói lớn hơn, càng khí phách hơn người.

"Mấy ông bạn già, mấy người cũng tỏ thái độ đi." Nếu ông cụ Đường đã mang theo mấy ông cụ đến đây thì chắc chắn phải có tác dụng gì đó.

Ông cụ Đường luôn đối xử chân thành với người khác, trọng tình trọng nghĩa, những người này đã nhận ơn của ông cụ, cho nên mặc dù có quan hệ với nhà họ Cố nhưng cũng phải nể mặt của Ông cụ Đường.

Ông cụ Đường tự tìm tới cửa, sao bọn họ có thể không giúp?

Thậm chí lần trước ông cụ Lưu đã tới giữ mặt mũi cho nhà họ Cố.

Lần trước Cung tông trưởng mời mấy ông cụ tới nhưng lại không mời ông cụ Đường, vốn cố ý không muốn cho ông cụ Đường biết, đương nhiên ông cụ Đường cũng tuyệt đối không dễ mời như thế.

"Ông cụ Đường đã lên tiếng thì đương nhiên tôi sẽ nghe theo vô điệu kiện, tôi cũng dùng bộ xương già của mình đánh cược." Ông cụ Lý là người tỏ thái độ đầu tiên.

Mấy người khác cũng tỏ thái độ, ông cụ Lưu cũng không nói gì, nhưng nếu ông cụ đã xuất hiện ở đây thì đã chứng tỏ được thái độ của ông ta.

"Hiện tại đã có giá trị hay chưa?" Ông cụ Đường nhìn lướt qua mọi người ở đây, ánh mắt kia giống như dao, vô cùng sắc bén.

Cố Chính Minh nhất thời không dám đánh rắm, Cố Chính Tuần híp mắt lại, khóe môi động đậy nhưng cũng không nói gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi