CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

“Sao vậy, có phải là Lăng Tử bị thương không?” Bà cụ Đường nghe thấy lời này của ông thì đứng phắt dậy.

“Không có khả năng đâu, lúc nãy Lăng Tử còn mới gọi điện thoại về cho tôi mà, nghe không giống như là có việc gì, hơn nữa nghe thấy Lăng Tử rất vui vẻ, còn nói là chẳng mấy trong nhà họ Đường của chúng ta sẽ có việc mừng.” Ông cụ Đường lại liên tục phủ nhận lời của bà cụ Đường.

“Có phải là Lăng Tử sắp kết hôn không, kết hôn là việc vui, chúng ta phải chuẩn bị là chắc chắn rồi, nhưng mà còn cần phải chuẩn bị tâm lý cái gì chứ, đương nhiên đây là chuyện vui rồi. Chúng ta rất vui mừng, thật sự rất vui mừng, bọn ta cũng rất hài lòng với cô nhóc đó.” Ông cụ Đường cảm thấy phản ứng này của Đường Vân Thành rõ ràng là quá khoa trương.

“Ba, mẹ, bọn con đã tìm được con gái của Thúy Nhi rồi.” Đường Vân Thành âm thầm hít một hơi, vẫn là trực tiếp nói ra

Nhưng mà lúc Đường Vân Thành nói ra lời này, ông nhanh chóng đi đến bên cạnh của hai cụ, đề phòng vạn nhất.

Thân thể của bà cụ Đường lung lay, sau đó hai chân mềm nhũn, trực tiếp trượt thẳng xuống đất, may mắn là Đường Vân Thành đứng gần của bà nên nhanh chóng đỡ bà lại.

“Con, con, con vừa mới nói cái gì?” Lúc này ông cụ Đường cũng không khá hơn là bao so với bà cụ Đường, chỉ là bởi vì ông vẫn luôn ngồi, cho nên ông cũng không có tình huống nguy hiểm.

Bà cụ Đường nhanh chóng di chuyển tầm mắt nhìn về phía Đường Vân Thành, khóe môi khẽ run mấp máy: “Con vừa mới nói con đã tìm được con gái của Thúy Nhi rồi?”

“Dạ, đã tìm được rồi.” Đường Vân Thành trịnh trọng gật đầu.

“Người đâu, người đâu, người đang ở đâu vậy! Nhanh nhanh dẫn đến để bọn ta gặp mặt đi.” Ông cụ Đường muốn đứng dậy, nhưng mà cảm giác thân thể hơi mềm nhũn, không thể đứng dậy được, cho nên cũng chỉ có thể lớn tiếng gào thét.

“Con đã dẫn con bé trở về.” Tâm trạng vừa mới ổn định của Đường Vân Thành lại trở nên kích động một lần nữa: “My, dẫn người vào đi.”

Lúc này Phạm My mới dẫn Hàn Nhã Thanh đi vào.

Ánh mắt của hai người già đều nhìn thẳng tắp về phía Hàn Nhã Thanh, lúc nhìn thấy rõ dáng vẻ của Hàn Nhã Thanh, hai người trực tiếp cứng đờ.

“Giống rất, giống quá, giống mẹ lúc còn trẻ con bé là con gái của Thúy Nhi tuyệt đối không sai được.” Bà cụ Đường nhìn dáng vẻ của Hàn Nhã Thanh, kích động toàn thân phát run, hiển nhiên cũng không hề nghi ngờ một chút nào.

“Đúng vậy, chắc chắn là không sai được, sẽ không sai đâu.” Ông cụ Đường cũng gật đầu liên tục.

“Cô nhóc, đến đây, mau đến đây để cho bà nhìn xem.” Bà cụ Đường thật ra rất muốn tiến đến đó, nhưng mà bà cảm thấy hiện tại hai chân của mình như nhũn ra, căn bản cũng không thể bước đi được, cho nên cũng chỉ có thể vẫy tay kêu Hàn Nhã Thanh đi tới.

Ông cụ Đường dùng sức vịn ghế sofa đứng dậy, chỉ là hai tay của ông rõ ràng đang run rẩy.

Hàn Nhã Thanh nhanh chóng bước tới, bà cụ Đường vội vàng cầm lấy tay của cô nắm lấy thật chặt không buông ra: “Thật sự là con gái của Thúy Nhi, thực sự là con gái Thúy Nhi rồi, đã tìm nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đã tìm được.”

“Sao con có thể tìm được con bé vậy?” Ông cụ Đường nghe thấy lời nói này của bà cụ Đường, nhịn không được mà chuyển hướng về phía Đường Vân Thành, hỏi một câu.

“Không phải là con tìm được mà là do Đường Lăng đã tìm được, cái thằng nhóc trời đánh đó, nó đã sớm tìm được con bé, vậy mà cứ luôn giấu diếm chúng ta.” Nhắc đến việc này thì Đường Vân Thành lại nhịn không được mà tức giận.

“Cái thằng nhóc thối này, chờ nó trở về đây xem xem bà có đánh gãy chân của nó hay không, chuyện lớn như vậy mà nó cũng dám giấu diếm chúng ta.” Phản ứng của ông cụ Đường gần như là không khác gì so với Đường Vân Thành lúc nãy, nhưng mà lúc ông nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, rõ ràng trong biểu cảm nhiều hơn mấy phần kích động.: “Vậy cô nhóc này là...”

“Ba, thật ra thì lúc trước ba cũng đã từng gặp rồi, con bé chính là Đường Thấm Nhi, chính là chuyên gia tâm lý học tội phạm phá án.” Lúc này Đường Vân Thành nói đến chuyện này ở trước mặt của ba mình, giọng điệu cũng không nhịn được mà kiêu ngạo và đắc ý.

“Con nói con bé là cô nhóc Đường, cô nhóc Đường là con gái của Thúy Nhi?” Ông cụ Đường hoàn toàn hoảng sợ, hai mắt trừng cực lớn: “Cho nên cô nhóc này thật sự là người nhà họ Đường của chúng ta, thật sự là người nhà của chúng ta?”

“Đúng vậy đó ba, con bé thật sự là con cháu nhà họ Đường của chúng ta.” Lúc Đường Vân Thành lại nói ra lời này, ông liền cười lên, ông lập tức thúc giục Hàn Nhã Thanh: “Còn thất thần ở đó làm gì, còn không gọi ông đi?”

“Ông ngoại, bà ngoại.” Hàn Nhã Thanh ngoan ngoãn gọi một tiếng, lúc nãy là do tâm trạng của cô quá kích động, cho nên trong lúc tức thời quên cả gọi.

“Ôi ôi ôi, thật là tốt thật là tốt quá đi thôi, đứa nhỏ này... thật tốt, thật tốt, bà cụ Đường liên tục nói, bà vẫn luôn nói thật tốt thật tốt, không biết là nói Hàn Nhã Thanh tốt hay là nói chuyện này tốt, chắc là cả hai đều tốt đi.

“Đương nhiên là tốt rồi, bà không biết cô nhóc lợi hại biết bao nhiêu đâu, vụ án lần này là do con bé đã phá đó, nếu như không phải là cô nhóc này, chỉ sợ là bản án đó còn chưa phá được đâu.” Giờ phút này trong giọng nói của ông cụ Đường cũng cực kỳ đắc ý.

“Lúc trước tôi đã gặp được con bé.” Lúc ông cụ Đường nói ra là này, rõ ràng mang theo vài phần khoe khoang, là đang khoe khoang với bà cụ Đường.

Hàn Nhã Thanh nghe thấy lời nói của ông cụ Đường, nhịn không được mà cười, ông cụ Đường này cũng giống như là một đứa bé nghịch ngợm.

Bà cụ Đường nghe thấy lời nói của ông cụ Đường, vốn dĩ muốn oán lại ông vài câu, nhưng lúc nhìn thấy nụ cười ở trên mặt của Hàn Nhã Thanh, bà đột nhiên hoảng hốt: “Không, không đúng, con là Nhã Thanh, con là cô nhóc Nhã Thanh.”

“Bà nói cái gì, con bé là cô nhóc Nhã Thanh?” Ông cụ Đường sửng sốt, lại nhanh chóng nhìn về phía Hàn Nhã Thanh một lần nữa, ánh mắt chớp nháy: “Quả thật là có chút giống, nhưng mà sẽ không phải là trùng hợp như vậy đâu nhỉ? Tôi thấy là bà vẫn cứ luôn lo lắng cô nhóc Nhã Thanh, cho nên mới nhận lầm Thấm Nhi thành Nhã Thanh.”

Trong lòng của Hàn Nhã Thanh cảm thấy ấm áp, không ngờ đến ông cụ Đường và bà cụ Đường vẫn còn nhớ đến cô, hơn nữa vẫn còn luôn lo lắng cho cô.

“Là do tôi đã nhận nhầm à?” Bà cụ Hàn hiện ra sắc mặt thất vọng, dù sao chênh lệch cũng quá lớn, lúc nãy bà nhìn thấy cô nhóc này lúc cười lên trông cực kỳ giống với cô nhóc Nhã Thanh.

“Ba, mẹ, hai người biết Nhã Thanh hả?” Đường Vân Thành sửng sờ, thần sắc khẽ biến, ba mẹ của quen biết với Nhã Thanh?

“Biết chứ, lần trước ở bữa tiệc ở nhà họ Cố, người nhà họ Cố muốn ăn hiếp cô nhóc Nhã Thanh, nhưng mà người nhà họ Cố cũng không chiếm được tiện nghi. Cô nhóc Nhã Thanh lợi hại lắm đó, chỉ là sau đó bọn ta vẫn không nhìn thấy cô bé kia nữa, cũng không biết là nhà họ Cố có lại tìm cô nhóc đó để gây phiền phức hay không, mẹ vẫn luôn lo lắng cho cô nhóc đó.” Bà cụ Đường vừa nhắc đến Hàn Nhã Thanh thì lại nhịn không được mà âm thầm thở dài một hơi: “Cũng không biết bây giờ cô nhóc Nhã Thanh như thế nào rồi?”

“Mẹ, con bé chính là Hàn Nhã Thanh đó, tên thật của con bé là Hàn Nhã Thanh, cái tên Đường Thấm Nhi này là sau đó Thúy Nhi đổi thành.” Đường Vân Thành liên tục giải thích, xem ra tình cảm gia đình này thật sự rất kỳ diệu.

“Thật hả? Con bé thật sự là cô nhóc Nhã Thanh?” trên mặt của bà cụ Đường lập tức xuất hiện nụ cười, cầm tay của Hàn Nhã Thanh chặt hơn: “Khó trách lần đầu tiên mẹ gặp con bé thì liền cảm giác cực kỳ thân thiết, hóa ra là con cháu nhà của chúng ta.”

Lúc này bà cụ Đường càng kích động hơn nữa, càng vui vẻ hơn nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi