CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Do đó, Hàn Nhã Thanh nghĩ rằng bà cụ đã biết Dương Tầm Chiêu đang ở trong nên mới cố ý làm vậy.

“Chúng ta ngủ thôi, mặc kệ bà ấy, chắc chắn lát nữa bà ấy sẽ đi.” Lúc này cậu ba Dương bực bội tới mức muốn đánh người, nhưng anh không thể ra ngoài đánh bà cụ một trận được.

Cậu ba Dương nghĩ, chỉ cần Hàn Nhã Thanh không mở cửa thì bà cụ chắc chắn sẽ rời đi.

Nhưng Hàn Nhã Thanh thì nghĩ sẽ không đơn giản như vậy.

“Thanh Thanh, kể từ khi mẹ cháu mất tích, đêm nào bà cũng nằm mơ thấy mẹ cháu. Trong mơ bà muốn nói chuyện với mẹ cháu nhưng con bé không để ý tới bà, bà muốn kéo tay nó thì cũng không kéo được. Thanh Thanh, tối nay cháu ngủ với bà ngoại có được không?” Đúng như dự đoán, ngoài cửa, bà cụ Đường đột nhiên đổi giọng trở nên thương cảm.

Ban đầu Hàn Nhã Thanh còn hơi nghi ngờ, nhưng giờ cô đã hoàn toàn chắc chắn.

Bà cụ biết Dương Tầm Chiêu đang ở trong phòng cô nên mới cố ý làm vậy.

Bà cụ này thật thủ đoạn.

“Anh buông em ra trước đi, để em ra ngoài.” Hàn Nhã Thanh biết, nếu bây giờ cô không mở cửa, có thể lát nữa bà cụ sẽ kêu người tới xô cửa.

Đương nhiên Dương Tầm Chiêu không muốn, anh đè cô xuống làm cô không thể nhúc nhích.

“Bà cụ biết anh đang ở đây.” Hàn Nhã Thanh khẽ thở dài nhìn anh.

“Em nói xem, bà ấy lớn tuổi thế rồi mà sao có thể không biết mệt mỏi, cứ đứng ngoài đó mãi thế?” Mặt mày Dương Tầm Chiêu đang rất khó coi, lòng cũng đầy buồn bực.

Anh không hiểu tại sao bà cụ này lại giỏi hành hạ như vậy, hơn nữa chỉ nhằm vào một mình anh.

Hàn Nhã Thanh thấy anh sầu não bèn bật cười.

Dương Tầm Chiêu lườm cô nhưng cô vẫn cười được, cái đồ không có lương tâm này, sao anh lại muốn cắn cô đến thế cơ chứ.

Dương Tầm Chiêu vẫn không buông cô ra mà nhanh chóng cúi đầu hôn lên môi cô. Dương Tầm Chiêu biết rõ rằng một khi cửa phòng của cô ấy mở ra, tối hôm nay anh sẽ không làm gì được, do vậy phải tranh thủ hôn trước cho đủ.

Cậu ba Dương đã nhịn quá lâu, quá lâu rồi, nên khi vừa chạm vào cô là không kìm được. Do đó cái hôn này cứ tiếp tục không ngừng nghỉ.

Từ môi cho đến cằm, rồi lại xuống tới cổ của cô, vẫn cứ tiếp tục.

Vốn dĩ Dương Tầm Chiêu chỉ muốn hôn một chút thôi, nhưng cứ một chút, một chút rồi thêm một chút, anh càng lúc càng không thể kìm nén bản thân mình.

“Thanh Thanh.” Khi tình đến lúc nồng thì càng khó kiềm chế. Anh cứ lẩm bẩm gọi tên cô như thể muốn khảm cô vào người anh.

Anh muốn cô, muốn cô điên cuồng.

Nhưng lúc này bà cụ Đường còn đang đứng ngoài cửa.

“Thanh Thanh à, bà ngoại đứng tê cả chân rồi.” Giọng của bà cụ Đường lúc này hơi tủi thân, nghe khá lá đáng thương.

Dương Tầm Chiêu dừng tay lại, thầm cắn răng, sắc mặt thì càng khó coi hơn nữa.

Hàn Nhã Thanh cố sức đẩy anh ra rồi cầm lấy một bộ quần áo mặc vào, nhưng lại thấy Dương Tầm Chiêu đang nằm trên giường, mặt đầy sầu muộn, nhìn cô một cách rất tủi thân.

“Anh không trốn đi sao?” Thấy anh như vậy, Hàn Nhã Thanh không nhịn được nở nụ cười.

“Tại sao phải trốn, anh làm em xấu hổ à?” Tâm trạng của cậu ba Dương vốn đã không được vui, nghe cô nói vậy thì trừng mắt nhìn cô.

Anh không trốn đi mà cứ nằm trên giường cô. Anh rất muốn xem thử bà cụ có thể làm gì được anh.

Vì vậy lúc này đây, cậu ba Dương định ăn vạ không đi.

Hàn Nhã Thanh tự nhiên hiểu ý đồ của anh. Cô lắc đầu, sau đó đi ra mở cửa.

“Thanh Thanh, đi với bà ngoại.” Hàn Nhã Thanh chưa kịp mở lời đã bị bà cụ Đường kéo ra khỏi phòng, sau đó bà cụ Đường đóng cửa lại, không hề liếc nhìn vào phòng một cái chứ đừng nói là vào phòng.

Hàn Nhã Thanh ngây người, khóe môi cong lên theo bản năng. Quả nhiên gừng càng già càng cay, có lẽ cậu ba Dương cũng không ngờ bà cụ sẽ ra một chiêu thế này.

Dương Tầm Chiêu không trốn đi vì định chờ bà cụ vào phòng, sau đó làm rõ mọi chuyện, nhưng làm thế nào anh cũng không ngờ rằng bà cụ Đường lại không vào mà cứ thế kéo Hàn Nhã Thanh rời đi.

Bà cụ Đường kéo Hàn Nhã Thanh vào một căn phòng khác, do đó cậu ba Dương tìm mọi cách ở lại nhưng cuối cùng vẫn phải phòng không gối chiếc.

Cậu ba Dương biết tối nay mình không có cơ hội, anh rầu rĩ nằm một mình một lúc rồi vẫn rời đi.

“Bên phía Hàn thị thế nào rồi?” Sau khi rời khỏi nhà lớn nhà họ Đường, cậu ba Dương gọi điện cho thư ký Lưu.

Giờ phút này, trong bụng anh đang sôi trào lửa giận, cộng thêm lửa dục vọng vừa bốc lên chưa tắt được. Lúc này anh cần được trút lửa, cậu ba Dương chắc chắn sẽ không làm những chuyện như tìm người phụ nữ khác.

Vì vậy anh nghĩ đến Hàn thị, Dương Tầm Chiêu biết Hàn Trung Dung làm tổng giám đốc của Hàn thị thì chắc chắn sẽ bán lại Hàn thị, do đó anh đã thông báo không cho phép bất cứ ai mua lại Hàn thị.

Cậu ba Dương lên tiếng thì ai mà không dám nghe.

Cho nên đã mấy ngày rồi, Hàn Trung Dung vẫn chưa bán được công ty.

Hiện tại Hàn thị không có tiền để xoay sở, Hàn Trung Dung không bán được công ty thì phải cố duy trì, công ty duy trì thêm một ngày thì phải tự bỏ thêm nhiều tiền. Số tiền này cũng không phải một khoản nhỏ, cộng thêm Dương Tầm Chiêu cản trở, Hàn Trung Dung chẳng những không kiếm được tiền mà còn mất hết tiền trong tay.

“Mọi việc đều theo chỉ thị của tổng giám đốc. Hiện tại Hàn Trung Dung đã rơi vào đường cùng.” Thư ký Lưu đích thân xử lý việc này nên biết rất rõ: “Tổng giám đốc, tôi nghĩ đã đến lúc thu lưới.”

“Ừ, vậy cứ thu đi, nhớ là phải làm Hàn Trung Dung mất hết cả chì lẫn chài.” Tâm trạng của cậu ba Dương lúc này không được tốt cho lắm, cần được trút ra ngoài nên một số người phải thành quỷ đen đủi rồi.

Nghĩ đến chuyện lúc trước đám người Hàn Trung Dung ức hiếp vợ mình, nếu cậu ba Dương nhẹ tay thì ông trời cũng không cho phép.

“Tôi hiểu rồi.” Nghe Tổng giám đốc nhà mình nói vậy, khóe môi thư ký Lưu giật mạnh theo. Tổng giám đốc thật tàn nhẫn, thật là tuyệt.

Hàn Trung Dung đã mất hết tiền trong tay. Nếu không bán được công ty thì sau này ông ta phải uống gió tây bắc để sống rồi.

Vợ con Hàn Trung Dung chỉ biết tiêu tiền mà không biết kiếm tiền, cuộc sống của họ sau này sẽ khó khăn lắm đây.

Với tình hình hiện tại, Hàn Trung Dung không bán được công ty thì sẽ thua lỗ nhiều hơn, vả lại mấy ngày nay, ngày nào bên ngân hàng cũng thúc giục Hàn Trung Dung trả tiền.

Sáng sớm hôm sau, thư ký Lưu đích thân đến Hàn thị, đi cùng thư ký Lưu còn có vài nhân viên ngân hàng. Và tất nhiên, người của ngân hàng đến là để đòi nợ.

“Bà nói gì? Tầm Chiêu thật sự nhúng tay vào chuyện của Hàn thị ư?” Không lâu sau đó ông cụ Dương đã nhận được tin.

Ông cụ Dương chầm chậm nheo mắt. Mấy ngày nay bên phía Dương Tầm Chiêu không có động tĩnh gì, ông cũng không phát hiện Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh đang ở bên nhau. Lúc đầu ông tưởng Dương Tầm Chiêu đã chấm dứt quan hệ với Hàn Nhã Thanh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi