CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

"Ừm, vậy được rồi, tôi cũng sẽ liên lạc với nhà họ Cổ, việc này cứ quyết định như vậy đi, tôi cũng có thể yên tâm rồi." Bà cụ Dương khẽ gật đầu: "Doanh Doanh đứa bé kia cũng rất không tệ, so với Hàn Nhã Thanh không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần, sau này Tầm Chiêu sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của chúng ta, đến lúc đó nó sẽ còn biết ơn chúng ta ấy chứ."

Lý do của bà cụ Dương vẫn đường hoàng như vậy.

Giờ phút này, Dương Bạc Vệ vẫn còn đang ở trong phòng của mình, lúc ông ta ở trong viện dưỡng lão không hay xem điện thoại, cho nên cũng không biết những chuyện bên ngoài.

Hôm nay xem được tin nhà họ Cổ và nhà họ Dương sắp trở thành thông gia của nhau, nhớ tới hôm qua Dương Tầm Chiêu nói với ông ta là muốn kết hôn, Dương Bạc Vệ lại cho là hai chuyện này là một.

Cho nên ông ta cũng không nói gì thêm.

Đêm qua bởi vì ông ta uống nước có pha thuốc ngủ cho nên vừa về đến phòng liền ngủ mất, ông ta hoàn toàn không biết những chuyện xảy ra sau đó.

Ông cụ Dương và bà cụ Dương đợi đến tận ba giờ chiều, thấy Dương Tầm Chiêu vẫn không có bất kỳ phản ứng gì, mới lại tổ chức họp báo lần nữa.

Dương Tầm Chiêu ngồi ở văn phòng xem phát sóng trực tiếp, khóe môi dần dần cong lên, tốt, rất tốt!!

Đây là tin nóng nhất hôm nay, giờ phút này ở hiện trường có rất nhiều phóng viên vây kín, một phóng viên trong đó không nhịn được lên tiếng hỏi: "Ông cụ Dương, thật sự đã định ngày cưới cho cậu ba Dương và cô Cổ rồi sao?"

"Đúng vậy, chúng tôi đã bàn bạc xong với nhà họ Cổ, đã chọn được ngày rồi." Giờ phút này trên mặt ông cụ Dương mang theo nụ cười vui vẻ, qua đó nhìn ra được tâm tình của ông cụ rất không tệ.

"Từ sáng bên nhà họ Dương đã nói là đã chọn được ngày cưới, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa chịu công bố ngày cưới, xin hỏi rốt cuộc là nhà họ Dương có dự định gì vậy?" Rất hiển nhiên, cách làm của ông cụ Dương và bà cụ Dương khiến cho một số phóng viên không thể kiên nhẫn được nữa.

Sắc mặt ông cụ Dương rõ ràng đã trầm xuống.

"Lần này chúng tôi cố ý tổ chức họp báo, chính là để công bố ngày cưới." Mặc dù bà cụ Dương hơi tức giận, những cũng không biểu hiện ra mặt.

"Như vậy xin hỏi rốt cuộc ngày cưới là ngày nào?" Phóng viên nghe nói lần này thật sự công bố ngày cưới, lập tức có nhiều hơn mấy phần kích động.

"Là ngày mười tám tháng này." Bà cụ Dương khẽ cười, sau đó công bố ngày cưới, đây chính là ngày mà bọn họ và nhà họ Cổ bên kia đã thương lượng.

Không thể không nói, thời gian rất cấp bách.

"Bà cụ Dương, xin hỏi đây là ý của hai người? Hay là ý của cậu ba Dương?"

"Là ý của chúng tôi, nhưng Tầm Chiêu cũng đồng ý như vậy." Nụ cười trên mặt bà cụ Dương rõ ràng tươi hơn mấy phần, trước kia bà cụ không chắc sẽ nói lời này, nhưng bây giờ bà cụ đã dám nói.

"Cậu ba Dương thật sự đồng ý sao?" Hiển nhiên có người không tin, dù sao mới hôm qua cậu ba Dương còn tổ chức họp báo để thổ lộ với Hàn Nhã Thanh, lúc ấy cậu ba Dương còn nói là không phải Hàn Nhã Thanh thì sẽ không cưới.

"Đương nhiên rồi, nếu nó không đồng ý thì đã sớm đứng ra phản đối rồi." Lúc bà cụ Dương nói lời này, nụ cười trên mặt càng vui vẻ hơn.

Phóng viên nghe được lời này của bà cụ cũng đều tin, với tính cách của cậu ba Dương, nếu như không đồng ý thì chắc chắn đã sớm phản đối rồi.

"Bà cụ Dương, tôi muốn hỏi một chút, người phụ nữ trong video tối qua là cô Cổ sao?" Có người lại nhắc tới chuyện video.

"Tầm Chiêu là một người đàn ông rất có trách nhiệm, hôm qua nó về nhà chính là vì chuyện hôn sự của hai nhà." Bà cụ Dương không trực tiếp trả lời, nhưng ý tứ kia cũng đủ rõ rồi.

Khóe miệng Dương Tầm Chiêu nhếch lên một tia cười lạnh, anh là một người đàn ông có trách nhiệm ư? Đúng, thật sự là như vậy, nhưng anh chỉ có trách nhiệm với người phụ nữ của mình thôi.

Từ giờ trở đi, những người khác sống hay chết cũng không liên quan gì tới anh.nữ cường

"Hừ, hai ông bà già này giỏi thật." Bà cụ Đường đang xem phát sóng trực tiếp hừ lạnh một tiếng, tức giận đến mức trắng bệch cả mặt.

"Được rồi, bà đừng nóng giận." Ông cụ Đường nhẹ giọng an ủi bà cụ: "Tức giận nhiều sẽ không đẹp."

"Không phải tôi đang lo lắng cho Thanh Thanh sao? Ông nói xem Dương Tầm Chiêu có chuyện gì vậy? Cả một ngày rồi mà cậu ta cũng không hề làm gì, lại còn để hai ông bà già kia công bố ngày cưới nữa chứ?" Trên mặt bà cụ Đường có thêm mấy phần lo lắng: "Một khi đã công bố ngày cưới rồi, muốn đổi ý cũng không phải chuyện nhỏ."

"Ừm, đúng là như thế." Ông cụ Đường trầm giọng trả lời một câu, mối thông gia giữa những gia đình giàu có này, một khi đã công bố này cưới rồi, nếu như lại đổi ý thì chuyện này sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.

Nhà họ Dương và nhà họ Cổ đều không thể làm ra trò cười như vậy được!

"Chẳng lẽ Dương Tầm Chiêu thật sự muốn cưới cái cô Cổ Doanh Doanh kia." Bà cụ Đường nhíu chặt lông mày lại: "Tôi không lo lắng cho Thanh Thanh, nhưng hai đứa bé kia phải làm sao bây giờ?"

"Tôi cảm thấy Dương Tầm Chiêu chắc chắn sẽ không mặc kệ chuyện này đâu, cậu ta sẽ xử lý tốt chuyện này thôi, bà đừng vội, cứ chờ xem thế nào đã." Trong mắt ông cụ Đường dường như có thêm mấy phần trầm tư.

"Chờ xem thế nào đã? Chờ thêm nữa thì gạo cũng nấu thành cơm rồi." Bà cụ Đường khẽ thở dài một hơi: "Gần đây sao lại có nhiều chuyện phiền lòng như vậy chứ?"

"Con cháu tự có phúc của con cháu, bà đừng quá lo lắng, bọn nó sẽ xử lý tốt thôi, chúng ta phải tin tưởng bọn nó chứ." Ông cụ Đường tương đối lạc quan.

Bà cụ Đường lắc đầu, không nói gì nữa.



Sau khi từ Tân Thế Niệm rời đi, Tư Đồ Không liền muốn trực tiếp lái xe về biệt thự, chuyện hôm nay đã xử lý xong cả rồi, anh ta phải trở về sớm một chút để cho người phụ nữ của anh ta một sự ngạc nhiên mới được.

Giờ phút này, trong biệt thự, Liễu Ảnh nhận được một cuộc điện thoại.

"Xin chào, xin hỏi cô là cô Liễu đúng không?" Thái độ của người trong điện thoại rất khách sáo.

"Đúng, là tôi, xin hỏi anh là ai?" Đây là số điện thoại lạ, giọng nói rất cũng lạ lẫm, Liễu Ảnh chắc chắn không quen.

"Tôi là bác sĩ điều trị của anh Bùi, gần đây anh Bùi luôn không chịu phối hợp điều trị với chúng tôi, vết thương của anh ấy vẫn chưa khỏi hẳn, nếu vẫn không chịu phối để điều trị sẽ gây ra phiền phức rất lớn, lần trước cô đến có để lại số điện thoại, cô là bạn của anh ấy đúng không? Có thể phiền cô tới khuyên anh ấy một chút được không."

"Được, tôi biết rồi." Liễu Ảnh ngẩn người, sau đó nhẹ giọng đồng ý.

Ngày đó trong bữa tiệc Bùi Dật Duy có gọi điện thoại cho cô ta, lúc đầu cô ta nói là hôm sau sẽ tới thăm anh ta nhưng vì sợ Tư Đồ Không hiểu lầm cho nên cô không đi, mấy ngày nay cô cũng không liên hệ với Bùi Dật Duy.

Cô ta vốn cho rằng vết thương của anh ta gần như đã khỏi hẳn rồi, không ngờ anh ta lại không chịu phối hợp với bác sĩ.

Cô ta hiểu rất rõ tính cách của Bùi Dật Duy, có đôi khi thật sự sẽ không chịu nghe khuyên bảo.

Thật ra Liễu Ảnh biết, cô ta có tới đó cũng vô dụng, trừ phi là Hàn Nhã Thanh đi.

Nhưng Liễu Ảnh vẫn cảm thấy không yên lòng, cô ta vẫn muốn tới đó xem thế nào.

Cô ta biết anh ta bị thương ở tim, nếu không chữa trị tốt sẽ rất nguy hiểm.

Liễu Ảnh nhìn đồng hồ, bây giờ là hai giờ rưỡi chiều, thời gian này chắc chắn Tư Đồ Không sẽ không trở về.[trọng sinh]

Liễu Ảnh thay quần áo, trang điểm qua loa một chút, sau đó đi xuống lầu.

Tư Đồ Không có chuẩn bị cho cô ta một chiếc xe, nhưng cô ta vẫn không dùng.

Sau khi ra cửa, cô ta nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn gọi một cuộc điện thoại cho Tư Đồ Không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi