CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

“Đi theo cô ấy đi, xem xem cô ấy đi chỗ nào?” Giờ phút này, giọng nói của Tư Đồ Không lạnh lẽo làm cho người ta phải sợ hãi.

Bắt đầu từ năm năm trước anh ta đã sắp xếp người ở bên cạnh của cô, chỉ có điều là một khoảng thời gian dài sau đó anh cũng chưa từng hỏi cái gì.

Bởi vì càng về sau nữa, anh ta không muốn phải giám sát cô.

Nhưng mà ngày hôm nay...

Tư Đồ Không cúp điện thoại, thân thể dựa ra phía sau, hơi nhắm mắt lại, giấu đi cảm xúc trong đôi mắt của anh ta, nhưng mà giờ phút này cảm xúc ở trên mặt của anh ta lại không thể che giấu được.

Anh ta biết là cô không yêu anh ta, cho dù bọn họ đã bên nhau năm năm, nhưng từ trước đến nay cô vẫn chưa từng yêu anh ta.

Năm năm trước anh ta bỏ ra tiền, cô bỏ ra người, từng điều kiện trên thỏa thuận của bọn họ đều vô cùng rõ ràng.

Những quy định lúc trước đều là do anh ta đã đặt ra, sau năm năm anh ta đều quên hết rồi, nhưng mà cô thì lại nhớ rất rõ.

Kiên trì chỉ thích chứ không yêu...

Thật ra thì trong lòng của anh ta rất rõ ràng, đó cũng là bởi vì ở trong lòng của cô đã yêu một người đàn ông khác.

Năm năm qua sự mềm mại, ngoan ngoãn của cô, anh ta nói cái gì thì cô nghe cái nấy, ngoan ngoãn phục tùng, ngay cả lúc mà anh ta muốn cô thì cô cũng là như thế, mặc dù là trong lòng của cô không muốn, nhưng mà từ xưa đến nay cô cũng chưa từng từ chối anh ta.

Anh ta từng cho rằng trong thời gian năm năm anh ta sẽ mài mòn góc cạnh của cô, năm năm qua cô vẫn ngoan ngoãn nghe lời như thế, nghe lời làm cho anh ta tưởng rằng đó mới chính là con người thật của cô.

Nhưng mà ngày hôm đó ở bữa tiệc để cho anh có hiểu được thuận theo anh ta đều là giả vờ, giả vờ ở trước mặt của anh ta.

Cô ấy vì Hàn Nhã Thanh, thậm chí cầm chai rượu muốn đập lên đầu của Dương Tầm Chiêu?

Lúc đó cô liều lĩnh, mặc ý lại cứng đầu, anh ta cảm thấy cô của lúc đó cả người đều đang phát ra ánh sáng.

Nhưng mà ngày hôm đó sau khi trở về từ bữa tiệc thì cô lại trở thành một cô gái ngoan ngoãn, mềm mại.

Có đôi khi anh ta nhìn thấy bộ dạng này của cô mà lại có thể vô cớ nổi nóng, tức giận sao.

Nhưng mà anh ta lại không biết tại sao mình lại muốn tức giận, tại sao lại phải nổi nóng, cái này không phải là thứ mà anh đã muốn à?

Anh ta cảm thấy mình càng ngày càng mâu thuẫn, hai ngày nay thậm chí anh ta cũng chưa trở về nhà, lúc trước nhìn thấy Hàn Nhã Thanh thì anh ta vô cùng nhớ cô, rất muốn trở về ở bên cạnh của cô.

Anh ta muốn cho cô một niềm vui bất ngờ.

Đúng vậy, anh ta tưởng rằng là niềm vui, nhưng mà đối với cô mà nói hiển nhiên nó không phải.

Anh ta không ngờ đến cô sẽ lừa anh ta!

Bây giờ anh ta đã hiểu rõ rồi, lúc trước cô gọi điện thoại cho anh ta hỏi anh ta đang bận hay là đang rảnh, cũng không phải là quan tâm anh ta, mà là vì xác định anh ta có thể sẽ trả về hay không.

Hiển nhiên là cô không muốn anh ta trở về, bởi vì cô muốn giấu giếm anh ta đi làm một vài chuyện...

Tư Đồ Không không hề rời đi, sau khi dừng xe rồi thì đi về nhà.

Tư Đồ Không chờ đợi, anh ta hi vọng không phải như là anh ta đã đoán.

Bốn mươi phút sau, số điện thoại mà lúc này anh ta đã gọi lại gọi trở về.

“Cô Liễu đến bệnh viện.” Giọng nói ở đầu dây bên kia điện thoại hơi thấp, do dự một lát rồi mới nói tiếp một câu nữa: “Bùi Dật Duy đang nằm viện...”

Câu phía sau người đó cũng không nói rõ, nhưng mà ý đó cũng đã đủ rõ ràng rồi.

“Bùi Dật Duy?” Hai mắt của Tư Đồ Không chậm rãi nheo lại, giọng nói kia nghe có vẻ trầm thấp: “Cô ấy đi gặp Bùi Dật Duy?”

Năm năm trước, sau khi cô đi theo anh ta thì anh ta đã phái người đi theo cô, nhưng mà cô chưa từng tiếp xúc với bất cứ người đàn ông nào.

Nếu như không phải là lần đó trùng hợp nhìn thấy được nhật ký của cô, anh ta căn bản cũng không biết ở trong lòng của cô đang yêu một người đàn ông khác.

Năm năm qua cô rất ít tiếp xúc với người khác, không chỉ là đàn ông, ngay cả phụ nữ cũng không có, cô không có bạn bè.

Lần trước anh ta nghe thấy cô gọi điện thoại trong bữa tiệc, nhưng mà sau khi trở về thì cô vẫn luôn rất yên tĩnh, ở trong nhà chưa từng đi ra ngoài, cho nên anh ta cũng không điều tra nữa.

Anh ta không ngờ đến, người đàn ông ở trong lòng của cô lại là Bùi Dật Duy?

“Dạ.” Người đàn ông ở đầu dây bên kia thấp giọng trả lời lại một chữ, do dự một chút thì nói lần nữa: “Cô Liễu có mua một bó hoa.”

Hai mắt của Tư Đồ Không nhanh chóng nheo lại, trong lúc nhất thời sắc mặt chìm đến cực điểm.

Lúc trước anh ta đã từng mua hoa cho cô, nhưng mà cô nói là cô không thích hoa, cô nói là cô dị ứng với hoa.

Dị ứng với hoa, vậy mà cô lại mua hoa cho người đàn ông khác?

Giỏi lắm, cô thật sự rất giỏi!

Sau khi Tư Đồ Không cúp điện thoại, khuôn mặt âm trầm đáng sợ, anh ta đứng ở phía trước cửa sổ nhìn chiếc ghế xích đu ở dưới sân.

Bình thường cô thích nhất là ngồi ở chỗ đó, nhưng mà ngày hôm nay vị trí đó lại trống trơn.

Anh ta đột nhiên cảm thấy tim của anh ta cũng thay đổi trống rỗng, hơn nữa cũng rất khó chịu.

Thời gian năm năm, hóa ra tất cả đều đã thay đổi rồi, nhưng mà dường như rất nhiều chuyện vẫn còn chưa thay đổi.

Ví dụ như là lòng của cô, ví dụ như là người đàn ông ở trong lòng của cô.

Bùi Dật Duy bị bệnh nằm viện, cô đi thăm hỏi, vốn dĩ anh ta cũng sẽ không không có tình người mà không đồng ý, nhưng mà cô lại lừa gạt anh ta.

Cô nói dối có nghĩa là trong lòng cô có ý đồ khác, càng nói rõ trong lòng của cô vẫn yêu như cũ...

Tư Đồ Không vung mạnh tay lên trực tiếp đấm vào trong pha lê ở trước mặt, mặt kính này được dùng để chống va đập, cho nên mặt kính không bị vỡ, mà tay của anh lại bi rách, mu bàn tay rách da, máu rịn ra, nhưng mà anh ta lại không hề cảm nhận được.

Ở trong bệnh viện.

Liễu Ảnh đẩy cửa phòng bệnh ra, lúc vừa nhìn thấy Bùi Dật Duy ở trên phòng bệnh thì rất sửng sốt.

Bùi Dật Duy rất tiều tụy, hơn nửa rõ ràng gầy gò hơn rất nhiều so với lần trước cô đã gặp anh.

Có thể nhìn ra được vết thương của anh hoàn toàn không có chuyển biến tốt đẹp, thật sự còn nghiêm trọng hơn.

Hay mắt của anh ta mở to, ngơ ngác nhìn về phía trước, nhưng mà lại không có tiêu điểm, ánh mắt vô hồn không có điểm tựa giống như là một người già mắc căn bệnh nguy kịch đang chờ chết.

“Anh làm sao vậy?” Liễu Ảnh nhìn thấy bộ dạng của anh ta, hoàn toàn sợ hãi, mấy ngày không gặp sao anh ta lại biến thành như thế này?

Hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm của Bùi Dật Duy hơi chuyển động nhìn về phía cô, sau đó lại lấp lóe, nhưng mà cũng không nói lời nào, cũng không có phản ứng gì khác.

“Bùi Dật Duy, tại sao anh lại phải làm mình thành cái dạng này?” Liễu Ảnh nhìn thấy bộ dạng này của anh ta thì đột nhiên lại tức giận, rốt cuộc là anh ta muốn làm cái gì đây hả? Tra tấn mình cho ai xem?

“Có đôi khi tôi suy nghĩ rốt cuộc là tôi đang sống vì cái gì?” Khóe môi của Bùi Dật Duy hơi giật giật, giọng nói chuyện nghe rất là bi thương, thậm chí là tuyệt vọng.

“Bùi Dật Duy, rốt cuộc là anh làm sao vậy hả?” Liễu Ảnh ý thức được chuyện không đúng, lần trước khi mà cô đến đây thì trạng thái của Bùi Dật Duy coi như không tệ, khôi phục cũng không tệ.

Tại sao anh lại đột nhiên trở nên như thế này?

“Chẳng lẽ tôi sống chính là vì để báo thù?” Bùi Dật Duy không trả lời lại cô, chỉ là tự thì thầm nói nhỏ một mình.

“Bùi Dật Duy, không phải là lần trước anh đã nói buông bỏ rồi hả, không còn báo thù nữa? Hơn nữa, ngày hôm nay anh làm những chuyện này thật sự đã đủ rồi đó, nếu như ba mẹ của anh ở suối vàng có biết được thì cũng sẽ yên tâm.” Liễu Ảnh nhìn thấy anh ta như thế này, trong lòng lại càng thấy kỳ quái.

Rõ ràng là lần trước anh ta đã nói là không báo thù nữa.

“Em không hiểu, em không hiểu đâu.” Khóe môi của Bùi Dật Duy kéo ra một nụ cười, nụ cười đó nhìn vô cùng đau lòng: “Thật ra thì tôi cũng không hiểu nữa, tôi cũng không hiểu tại sao cô ấy lại phải làm như vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi