CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Rất rõ ràng Hàn Nhã Thanh đã biết tất cả mọi chuyện rồi, Hàn Nhã Thanh đã biết tất cả những chuyện này rồi, tại sao còn muốn giúp bọn họ chứ?

“Tôi không muốn nhìn thấy một người chết đi như vậy.” Sắc mặt Hàn Nhã Thanh khẽ trầm xuống, cô cảm thấy, nên tôn trọng với tính mạng mình.

“Mày thật sự có thể cứu Nghiên Nghiên về sao?” Trong lòng Lưu Vũ vẫn còn hoài nghi, nhưng cũng đã có thêm vài phần trông đợi, dù sao cũng là con gái ruột của bà ta, là một cục thịt rớt ra từ trên người của bà ta a.

Bà ta chắc chắn là đau lòng rồi.

Bây giờ tất cả nội dung đều đã bị đè xuống rồi, thời gian này, người ta cũng sẽ từ từ quên đi chuyện này thôi.

Cho nên, bà ta phải cứu Nghiên Nghiên về.

“Tôi có thể giúp bà, nhưng tôi cần bà cung cấp một số thông tin liên quan đến mấy người đó, chúng tôi biết được càng nhiều thì mới có thể tìm được bọn họ càng nhanh, chỉ có tìm được bọn họ, mới có thể cứu được Hàn Nghiên Nghiên.” Thần sắc Hàn Nhã Thanh lúc này rất bình tĩnh, không nhìn ra được quá nhiều cảm xúc.

Lưu Vũ vốn dĩ hoài nghi cô, nhưng nhìn thấy biểu cảm như vậy của cô, sự hoài nghi trong lòng ngược lại đã ít đi vài phần, dù gì Hàn Nhã Thanh cũng biết tất cả mọi chuyện rồi, bà ta cũng không còn gì hay ho để giấu diếm trước mặt Hàn Nhã Thanh nữa.

“Thực ra, chuyện mà tôi biết về bọn họ cũng không nhiều, tôi còn chưa từng gặp mặt bọn họ, tôi chỉ liên lạc điện thoại với bọn họ thôi, tôi chỉ có số điện thoại của bọn họ, nhưng mà bây giờ số đó cũng gọi không được rồi…” Lưu Vũ lại do dự một hồi, sau đó mới chậm rãi mở miệng.

“Bọn họ còn cho tôi một tài khoản ngân hàng, nhưng tên họ là của một người già vùng núi.” Lưu Vũ ngừng lại, lại nhanh chóng bổ sung một câu.

“Bà cho số điện thoại và tài khoản ngân hàng cho tôi, tôi lập tức đi tra.” Đôi con ngươi của Hàn Nhã Thanh nhanh chóng lập loè, hiển nhiên Lưu Vũ biết cũng không nhiều, nhưng mấy cái này dù gì cũng tốt hơn là không có gì, bất kỳ manh mối gì cũng đều có khả năng trở thành chỗ đột phá.

"Thanh, tra thế nào? Đây là thứ mà người bình thường có thể tra được sao?” Hàn Trung Dung nhìn Hàn Nhã Thanh, trong ánh mắt vẫn mang theo sự nghi hoặc, thậm chí còn có thêm vài phần phòng bị.

Hàn Trung Dung hiển nhiên lo lắng Hàn Nhã Thanh sẽ báo cảnh sát.

“Yên tâm đi, bây giờ tôi sẽ không báo cảnh sát, tra mấy thứ này cũng không cần phải báo cảnh sát.” Hàn Nhã Thanh đương nhiên nhìn ra được tâm tư của Hàn Trung Dung, tối hôm qua cô đã báo cảnh sát rồi, cho nên, bây giờ chắc chắn sẽ không báo cảnh sát.

Trong phòng, Lưu Vũ cầm lấy bút, cúi đầu, viết số điện thoại và số tài khoản ngân hàng, bởi vì bà ta cứ luôn cúi đầu, cho nên không nhìn thấy được biểu cảm trên mặt bà ta.

Lưu Vũ viết xong, đưa giấy giao cho Hàn Trung Dung ở cách cửa tương đối gần, cho nên Hàn Nhã Thanh vốn không có nhìn thấy thần sắc trên mặt Lưu Vũ lúc này.

Hàn Trung Dung nhận lấy, do dự một hồi, sau đó mới đưa cho Hàn Nhã Thanh.

Hàn Nhã Thanh nhận lấy tờ giấy, liền đưa Lăng Lâm nhanh chóng rời khỏi, cô phải đi nói mấy cái này cho Đường Lăng nghe, hy vọng có thể có ích.

“Cô cả, trong phòng bọn họ có dùi cui cảnh sát.” Sau khi rời khỏi được một chút, Lăng Lâm nhỏ tiếng nói một câu.

Đôi con ngươi của Hàn Nhã Thanh khẽ nheo lại, cho nên trước đó Hàn Trung Dung và Lưu Vũ muốn gạt cô vào phòng, là muốn đánh ngất cô sao?

“Cô đưa số điện thoại và tài khoản ngân hàng cho cậu cả Đường của các người đi.” Hàn Nhã Thanh bây giờ không muốn so đo mấy cái này với bọn họ, bây giờ quan trọng nhất là tra ra mấy người đó, cứu Hàn Nghiên Nghiên về trước.

Hồi nãy Lưu Vũ nói điện thoại gọi không được, tài khoản ngân hàng là của người già miền núi, không biết Đường Lăng có thể tra ra được một chút manh mối nào không.

“Hàn Nhã Thanh thật sự sẽ giúp chúng ta cứu Nghiên Nghiên về sao?” Sau khi Hàn Nhã Thanh rời đi, Hàn Trung Dung nhanh chóng đóng cửa: “Bà thật sự tin nó sao?”

“Tin nó? Sao tôi có thể tin nó được?” Lưu Vũ đột nhiên cười âm hiểm, đôi con ngươi nhanh chóng híp lại, mang theo một sự hung hãn khiến người ta run rẩy: “Lúc này tôi hận không thể róc xương lột da của con tiện nhân Hàn Nhã Thanh đó…”

“Nếu bà đã không tin nó, thì sao bà lại nói số điện thoại và tài khoản ngân hàng cho nó chứ? Bà không sợ nó báo cảnh sát, kêu cảnh sát đến bắt chúng ta sao?” Hàn Trung Dung nhìn bộ dạng của bà ta lúc này, càng nghi hoặc hơn nữa.

“Lỡ như hồi nãy nó chỉ là đến đây moi móc thông tin từ chúng ta thôi thì sao? Chúng ta há không phải là bị lộ rồi ư?” Hàn Trung Dung nghĩ đến khả năng này, trên mặt càng có thêm vài phần lo lắng.

“Không sợ, chuyện này nó đã biết từ lâu rồi, nếu như nó muốn báo cảnh sát thì đã báo từ lâu rồi, nó không báo cảnh sát thì có nghĩa nó không có chứng cứ, càng huống hồ bây giờ Nghiên Nghiên xảy ra chuyện, mà nó thì không xảy ra chuyện gì, cho nên, nó cũng không thể làm gì chúng ta.” Khoé miệng Lưu Vũ rõ ràng đã có thêm vài phần âm lạnh.

- Cô vợ thần bí muốn chạy đâu -

“Nhưng mà, hồi nãy bà đã cho số điện thoại và tài khoản ngân hàng của mấy người đó cho nó rồi?” Hàn Trung Dung càng mơ hồ hơn.

“Cái tôi cho nó là giả đó, lúc mới bắt đầu, tôi vì lo lắng Nghiên Nghiên, suýt chút nữa đã mắc mưu của nó, cũng may cuối cùng lúc viết số điện thoại tôi đã hồi thần lại, cho nên cái mà tôi cho nó đều là giả, không có liên quan gì đến mấy người đó cả, nếu như nó lấy mấy cái đó đi báo cảnh sát thì đến lúc đó chúng ta ngược lại có thể tố cáo nó tội vu nhọ rồi.” Lưu Vũ cười âm hiểm, càng thêm đắc ý.

“Cao, bà xã thật cao minh.” Hàn Trung Dung nghe thấy lời của bà ta, cũng trực tiếp cười.

“Vậy còn Nghiên Nghiên?” Hàn Trung Dung lúc này còn có thể nghĩ đến con gái ruột của ông ta, cũng thật là hiếm có rồi.

“Tôi đã nghĩ qua rồi, bây giờ video đã phát ra, cả đời này của Nghiên Nghiên cũng bị huỷ rồi, cho dù cứu về thì cả cuộc đời của Nghiên Nghiên cũng sẽ sống trong đau khổ dày vò, hơn nữa, từ hôm qua đến bây giờ, đã qua thời gian dài như vậy rồi, Nghiên Nghiên chỉ e là đã…” Khi Lưu Vũ nói đến con gái, sự đắc ý trên mặt lúc này mới thu lại một chút.

“Đúng, bà nói rất đúng, chuyện đã như vậy rồi, cứu Nghiên Nghiên về cũng sẽ càng đau khổ.” Hàn Trung Dung vậy mà còn liên tục hùa theo lời của Lưu Vũ nữa.

Có câu hổ dữ không ăn thịt con, nhưng hai người này bây giờ lại tự tay đưa con gái mình đi chết, hơn nữa còn tìm lý do đường hoàng chính đáng cho mình nữa!!

“Hơn nữa chúng ta cũng tuyệt đối không thể để cho Hàn Nhã Thanh tìm được mấy người đó, nếu như mấy người đó bị bắt rồi, lỡ như đến lúc đó khai chúng ta ra, thì chúng ta toi rồi.” Đôi mắt Lưu Vũ khẽ nheo lại, trên mặt có thêm vài phần hung hãn.

Cho nên, vì bản thân bà ta, bà ta chỉ có thể hy sinh Nghiên Nghiên rồi.

Lúc mới bắt đầu, Lưu Vũ còn muốn cứu Hàn Nghiên Nghiên, Lưu Vũ vào lúc cuối cùng mới thay đổi chủ ý, còn Hàn Nhã Thanh lại tưởng Lưu Vũ thật sự muốn cứu Hàn Nghiên Nghiên, tưởng Lưu Vũ sẽ không thể nói dối, cho nên lúc đó căn bản không nghĩ đến những tình huống khác.

Sau khi bên Đường Lăng nhận được số điện thoại và tài khoản ngân hàng, liền cho người đi tra.

Một tiếng sau, tìm được chủ nhân của số điện thoại, cũng tìm được chủ nhân của tài khoản ngân hàng…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi