CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

“Vê điểm người đàn ông của em, anh là người duy nhất, cũng là người không thể thay thế.” Khóe môi của Hàn Nhã Thanh nhếch lên.

Nói lời này, giọng nói của cô rất khẽ, nhưng cô biết ai đó có thể nghe được.

Cậu ba Dương nghe thấy lời này của cô, rõ ràng sững người, sau đó, sự bực tức và hận ý trên mặt anh dùng tốc độ mắt nhìn có thể nhìn thấy biến mất rồi, sau đó, khóe môi của anh cong lên, độ cong đó rõ ràng đang mỉm cười, sự vui mừng đó có giấu cũng không giấu được.

Cậu ba Dương vừa rồi kiêu ngạo, quyết định bất luận cô nói cái gì, đều sẽ không tha thứ cho cô nhưng cậu ba Dương chỉ vì một câu nói này của cô trong nháy mắt được an ủi rồi.

Có điều, cậu ba Dương vẫn đối với chuyện cô có việc mà không tìm anh giúp rất để ý, hơn nữa anh cũng hy vọng, cô có chuyện gì, anh phải là người đầu tiên được biết.

“Người đàn ông của em dùng để làm gì?” Cậu ba Dương ghé sát vào tai của cô, hơi thấp giọng hỏi một câu.

“Ngủ.” Hàn Nhã Thanh nghe thấy lời này của anh, đôi mắt mau chóng lóe lên, khóe môi khẽ động, sau đó dùng một ngữ khí rất hiển nhiên, nói ra một cái không kinh người không thôi.

Ừm, người đàn ông của cô dùng để ngủ, lời này không có một chút vấn đề gì cả.

Cơ thể của cậu ba Dương rõ ràng cứng lại, hai mắt nhanh chóng lóe lên, sau đó anh chầm chậm lùi người lại, mặt đối mặt nhìn sang cô.

Khi Cậu ba Dương nhìn thấy biểu cảm rất nghiêm túc trên mặt của cô, thở gấp một hơi, anh phát hiện, người phụ nữ này càng lúc càng khiến anh hết cách rôi.

Anh biết, cô chắc chắn hiểu ý tứ trong câu anh hỏi vừa rồi, anh biết, cô cố tình nói như thế, nhưng câu trả lời này của cô lại khiến anh không thể phản bác.

“Bây giờ dùng không?” Mắt của cậu ba Dương lóe lên, khóe môi khẽ nhếch lên, sau đó đột nhiên hỏi một câu.

Khi nói chuyện, cơ thể của cậu ba Dương lần nữa áp sát cô, sáp lại rất gần, rất gần, nhưng anh không có chạm vào cô, môi của anh cách môi cô không đến mấy mm, chờ đợi câu trả lời của cô.

Cô vừa rồi không phải nói, người đàn ông của cô dùng để ngủ hay sao?

Vậy bây giờ dùng không?

Nếu đã dùng để ngủ, vậy cô ngược lại dùng nha?

Khóe môi của Hàn Nhã Thanh không nhịn giật giật, người đàn ông này thật sự được đấy, cô chẳng qua thuận theo lời của anh nói đùa một chút, anh ngược lại thật sự sẽ thấy kẽ hở thì chọc kim.

Cô không có trả lời, môi của cậu ba Dương lại tiến sát hơn, sau đó chạm vào môi của cô, cậu ba Dương không có hôn cô điên cuồng như lúc bình thường, chỉ khẽ mơn man cánh môi của cô: “Người đàn ông của em, em không thường dùng, em không sợ quá hạn sao?”

Khóe môi của Hàn Nhã Thanh lại giật giật lần nữa, quá hạn? Một người sống sờ sờ như anh còn có thể quá hạn?

Quá hạn mà anh nói là có ý nghĩa xấu sao?

Hàn Nhã Thanh đột nhiên thấy lời nói này của anh có hơi tà ác.

Có điều, khóe môi của cô khẽ động, chạm vào môi của anh, nhẹ nhàng ma sát càng khiến cô tỏa ra sức dụ hoặc.

“Em nhiệt tình như vậy, chủ động như vậy, thật sự khiến anh không thể từ chối.” Khóe môi của cậu ba Dương nhếch lên, khẽ mỉm cười, anh rất rõ cô không phải cố ý, nhưng anh cố ý nói thành cô cố ý.

“Vậy chúng ta ở đây đi...” Cơ thể của cậu ba Dương đột nhiên đè lại, đem cô đè lên ghế.

Mắt của Hàn Nhã Thanh trợn tròn, ở đây? Ở trên phố người người đi lại?

Cửa kính của chiếc xe này từ bên ngoài không thể nhìn thấy...

“Em sau này có chuyện đều nói cho anh, nói với anh đầu tiên.” Hàn Nhã Thanh biết, anh không thể thật sự ở đây làm gì với cô cả, anh chẳng qua muốn đạt được mục đích của anh thôi.

Trong lòng Hàn Nhã Thanh biết rất rõ mục đích của anh.

“Chắc chắn?” Quả nhiên, khi cậu ba Dương nghe thấy lời này của cô, thân thể rõ ràng lùi lại, đôi mắt nhìn thẳng cô.

“Chắc chắn, em bảo đảm.” Hàn Nhã Thanh không dám trêu anh nữa, cô thừa nhận, cô thật sự không phải đối thủ của anh, người này quá đen tối, cũng quá nguy hiểm.

“Nếu như sau này không làm được thì sao?” Chuyện này cậu ba Dương cảm thấy cần phải tiêm cho cô một liều thuốc mạnh, khiến cô mãi mãi ghi nhớ điểm này.

Khóe môi của Hàn Nhã Thanh không nhịn được cong lên, người này liệu có phải có hơi được một tấc tiến một thước rồi không?

Nhưng, Hàn Nhã Thanh nhìn vào đôi mắt của anh lúc này, cuối cùng âm thầm thở phào, sau đó thấp giọng nói: “Làm không được, mặc anh xử lý. 

“Nhớ lời em nói.” Cậu ba Dương nghe thấy lời này của cô, khóe môi cong lên, hài lòng rồi, mỉm cười, không thể không nói, người phụ nữ này có khi vẫn khiến anh rất hài lòng.

“Chuyện đó, em không cần ra mặt nữa, mặc kệ là chuyện gì, em đều không cần quan tâm.” Cậu ba Dương đang hôn lên môi của cô, sau đó mới trâm giọng dặn dò.

Những người đó đều là tội phạm lòng dạ độc ác thủ đoạn tàn nhẫn, cô vì chuyện này mà ra mặt, sẽ rất nguy hiểm.

Tiếp theo chính là bắt được những người chạy trốn khác, không có quan hệ đến cô.

“Được.” Lần này, Hàn Nhã Thanh ngược lại rất ngoan ngoãn đồng ý với anh, thật ra khi cô rời khỏi cục cảnh sát thì đã quyết định không quản chuyện này rồi.

Chỉ là chuyện liên quan đến mẹ của cô, cô muốn tra rõ ràng hơn một chút, nhưng cô lại có hơi sợ, cô sợ tra ra chuyện bất lợi với mẹ.

Mẹ đã qua đời nhiêu năm, cô không muốn vạch ra những chuyện không hay, cô sợ bản thân cô sẽ không chịu được, cô càng sợ ông cụ Đường và bà cụ Đường sẽ không chịu được. 

Cô biết có lúc sự thật sẽ rất tàn nhẫn, đối với người chết, đối với người sống đều chưa chắc là chuyện tốt.

Cho nên lúc này Hàn Nhã Thanh có hơi mâu thuẫn.

Tra? Hay không tra?

Lúc này, nghe thấy lời của cậu ba Dương, Hàn Nhã Thanh quyết định nghe theo anh.

“Lần này ngoan như vậy, phải thưởng cái gì?” Cậu ba Dương nghe thấy câu trả lời dứt khoát của cô, khóe môi không nhịn được cong lên, người phụ nữ này nếu như mãi mãi ngoan như vậy thì tốt rồi.

“Anh muốn thưởng cho cái gì?” Hàn Nhã Thanh nhìn anh, ánh mắt hơi lóe lên, cô cảm thấy phần thưởng của cậu ba Dương, đối với cô không chắc là chuyện tốt.

“Em trả người của Đường Lăng vê, anh sắp xếp cho em hai vệ sĩ.” Cậu ba Dương thật ra ngay từ đầu đã có kế hoạch này, từng bước từng bước tiến hành, ngược lại trở thành phần thưởng!

“Em không cần vệ sĩ, chuyện này đã giải quyết rồi.” Hàn Nhã Thanh vô thức bèn phản kích, cô không thích có người đi theo đằng sau cô, vốn đĩ hai vệ sĩ đó cô chính là chuẩn bị cho ông cụ Hàn.

“Chuyện này, không được thương lượng.” Nhưng, cậu ba Dương lại trực tiếp phản bác kháng nghị của cô, chuyện ngoài ý muốn bất kỳ lúc nào cũng có thể xảy ra, anh không thể không phòng bị.

Hàn Nhã Thanh nhìn thấy thái độ rất kiên định đó của anh, khóe môi hơi nhếch lên, không có nói gì nữa, có điêu, cô hơi ngẩng đầu, chuyển sang bên ngoài, không muốn tiếp tục để ý anh nữa.

“Sao hả? Còn tức giận?” Cậu ba Dương nhìn thấy bộ dạng của cô, không nhịn được cười, vẻ hờn dỗi này của cô bình thường thật sự không nhiều.

“Em mệt rồi, muốn quay về.” Tâm trạng lúc này của Hàn Nhã Thanh có hơi không thoải mái, cô thật sự không thích có người đi theo cô, nhưng cô biết lúc này cô có từ chối thế nào anh cũng sẽ không đồng ý.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi